Điệp Huyên đến hòn đảo nhỏ kia, hắn đi đến trước gốc cây kia, ở đây chính là nơi Diệp Thần và các pháp tắc thường đến!
Nhìn mọi thứ trước mắt, trong lòng Diệp Huyên có chút xúc động, hắn nhìn A Mệnh bên cạnh: “Nếu không phải người Dị Duy, chắc chắn các ngươi sẽ sống rất tốt, đúng chứ?”
A Mệnh gật đầu, nàng ta nhìn xung quanh, vẻ mặt phức tạp.
Diệp Huyên bỗng nói: “Đạo Nhất còn sống, đúng không?”
Advertisement
A Mệnh nhìn Diệp Huyên: “Ngươi muốn cứu nàng ta?”
Diệp Huyên khẽ nói: “Ta không biết…”
Trong đầu hắn vẫn không thể quên được lời Đạo Nhất nói với hắn trước thời khắc cuối!
Advertisement
Nàng ta sống rất mệt!
Sống đối với nàng ta mà nói, là một sự đau khổ!
Tộc nhân!
Người yêu!
Muội muội…
Thật ra, nàng ta sống thật sự rất đau khổ.
A Mệnh đột nhiên nói: “Không thể quay lại quá khứ!”
Diệp Huyên nói: “Chúng ta vẫn còn hơn bốn năm”
A Mệnh gật đầu: “Bốn năm rưỡi!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Giúp ta một chuyện!”
A Mệnh nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên nói: “Tìm một người!”
A Mệnh gật đầu: “Chỉ cần đối phương ở vùng vũ trụ này là được!”
Diệp Huyên cười nói: “Chắc chắn ở đây!”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Lúc này, A Mệnh bỗng nói: “Giúp ta một chuyện trước đã!”
Diệp Huyên nhìn A Mệnh, A Mệnh chỉ trên cây: “Hộp của ta!”
Diệp Huyên nhìn cái hộp A Mệnh chỉ: “Xuống!”
Cái hộp chậm rãi hạ xuống, sau đó bay đến trước mặt A Mệnh.
A Mệnh mở hộp ra, nàng ta lấy ra một bức thư, nhìn một lúc lâu sau đó nàng ta lẳng lặng cất bức thư.
Diệp Huyên có chút hiếu kỳ: “Là gì vậy?”
A Mệnh khẽ nói: “Không có gì! Đi tìm người mà ngươi muốn tìm trước đi!”
Nói xong, nàng ta quay người rời đi.
Diệp Huyên không biết phải nói gì.
Không lâu sau, hai người đã biến mất khỏi đảo nhỏ.
Nơi nào đó trong tinh không, hai ngươi xuyên qua tinh không.