*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sắc mặt gã đàn ông vặn vẹo: “Tự tìm chết!"
Gã tung mình nhảy lên, nện nắm đấm xuống về phía Diệp Huyên, lòng bàn tay mang theo sức mạnh khổng lồ.
Quả đấm rơi xuống khiến bốn phía rung lắc như gặp phải động đất, kinh khủng vô cùng.
Diệp Huyên bên dưới vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, sau đó bỗng nhắm mắt lại.
Ầm!
Chỉ trong chớp mắt, gã đàn ông kia bay ngược ra ngoài.
Những người khác thấy vậy thì sửng sốt.
Chuyện gì vừa xảy ra?
A Mộc Liêm nhìn Diệp Huyên với vẻ kinh ngạc. Nàng ta đương nhiên biết chuyện gì vừa xảy ra, đó chính là Diệp Huyên đang tấn công bằng thần hồn.
Chắc chắn là học được từ nơi tu luyện kia!
Sắc mặt gã đàn ông ở nơi xa trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt nhìn Diệp Huyên giờ đây đã có vẻ kiêng kỵ.
Tấn công bằng thần hồn!
Bỏ qua thể xác, đánh thẳng vào linh hồn.
Một chiêu vừa rồi của Diệp Huyên suýt nữa đã khiến gã ta thần hồn câu diệt.
Diệp Huyên nhìn gã đàn ông, toét miệng cười rồi bước tới. Gã ta ngẩng lên, nói: “Hôm nay đã muộn, ngày khác tái chiến!"
Sau đó đã xoay người biến mất.
Diệp Huyên ngớ ra.
Mẹ nó!
Có thế thôi đã chạy rồi?
Còn hẹn ngày khác tái chiến?
Sao có thể mất liêm sỉ đến thế được?
Diệp Huyên hoàn toàn cạn lời.
Hắn đang muốn xem khả năng tấn công bằng thần hồn của mình thế nào, tiếc rằng gã đàn ông kia lại yếu ớt rõ rệt trên phương diện này nên đã chuồn mất.
Nhưng điều này cũng khiến hắn hoảng sợ.
Cũng may hắn đã củng cố thần hồn của mình ở nơi kia, bằng không nếu gặp phải cường giả thần hồn thì sẽ hoàn toàn không có sức đánh trả.
Ở phương diện thần hồn, thân xác có mạnh đến đâu đi nữa cũng không khác gì tờ giấy.