*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên cười nói: “Hành trình tiếp theo có thể sẽ vô cùng nguy hiểm”.
A Mộc Liêm lắc đầu: “Không sao”.
Lý Thiên Hoa cũng cười: “Chẳng hề gì”.
Diệp Huyên gật đầu: “Tốt, vậy chúng ta đi tiếp”.
Lý Thiên Hoa tò mò: “Không đi đường vòng sao?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Không kịp nữa. Bọn họ đã phát hiện ra ta, tuyệt đối sẽ không để ta trở về, đã vậy thì chi bằng tiếp tục đi về trước”.
Lý Thiên Hoa gật gù, khẽ nói: “Cũng phải”.
Diệp Huyên nhìn về phương xa: “Đi thôi”.
Nhóm người nhanh chóng tiến lên.
Diệp Huyên không hề hốt hoảng. Sức mạnh bây giờ của hắn đã không thua gì cường giả Ý Cảnh, huống chi còn có Nhị Nha ở đây.
Nhị Nha là người thế nào?
Là người chỉ sợ mỗi cha hắn và Thanh Nhi.
Hắn còn cho rằng trên đời này trừ những cường giả như cha, Thanh Nhi và Đại ca ra, không còn ai có thể giết được Nhị Nha nữa.
Thân xác đạt đến trình độ nhất định nào đó quả thật là biến thái mà! Đặc biệt nhất là Nhị Nha còn là Thú Hồn, có thần hồn cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí là vô giá.
Mọi người tiếp tục đi tới.
Mục tiêu của Diệp Huyên chính là miếu thần bên bờ hồ ở sâu trong sơn mạch.
Miếu thần!
Nếu cha đã để hắn đến đây thì chắc chắn có ý đồ nào đó, bằng không chẳng lẽ chỉ đơn giản là để lừa hắn?
Nếu là vậy thật thì hắn chắc chắn sẽ gọi Thanh Nhi về, đập cho y một trận.
Đánh không lại thì gọi Đại ca đến luôn!
A Mộc Liêm bỗng lên tiếng: “Vì sao bọn họ lại dám đến tìm Dương tông chủ?"
Diệp Huyên nghe vậy bèn giật mình.
Đúng rồi!
Gã đàn ông kia dựa vào cái gì mà đến tìm cha chứ?
A Mộc Liêm: “Nếu ta đoán không sai, Dương tông chủ hẳn vẫn còn che giấu thực lực”.