*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chính là lạt mềm buộc chặt!
Không ngoài dự đoán, con cáo trắng kia bỗng bất thình lình xuất hiện trước mặt họ.
Nó nói với Tiểu Bạch: “Ta đi với ngươi”.
Tiểu Bạch kích động, nở nụ cười rộng đến tận mang tai.
Nhị Nha bỗng hỏi: “Ngươi có năng lực đặc biệt gì không?"
Cô bé vẫn còn giữ được bình tĩnh.
Cáo trắng: “Mê hoặc”.
Nhị Nha tròn mắt: “Mê hoặc?"
Cáo trắng: “Ta có thể mê hoặc lòng người”.
Nhị Nha ngẫm nghĩ rồi chỉ vào Diệp Huyên: “Ngươi thử với Tiểu Huyên Tử xem”.
Diệp Huyên: “...”
Thấy cáo trắng nhìn sang, hắn hỏi: “Ngươi biết cha ta?"
Sắc mặt cáo ta lạnh như băng: “Y đã từng đến đây”.
Diệp Huyên: “Rồi sao nữa?"
Cáo trắng: “Y đã hứa sẽ đưa ta ra ngoài, vậy mà sau đó lại không thấy tăm hơi”.
Diệp Huyên suy tư một hồi rồi nói: “Vì sao ông ấy lại hứa sẽ dẫn ngươi đi?"
Cáo trắng lắc đầu: “Không vì sao cả. Y chỉ đến tìm ta, hỏi ta có muốn ra ngoài không, sau đó nói sẽ đưa ta đi”.
Chân mày Diệp Huyên nhăn tít lại.
Cáo trắng lại nói: “Theo ta biết, y không chỉ nói những lời này với mình ta, mà gần như là với tất cả người và linh thú nơi này! Nhưng y lại không đưa bất kỳ ai ra ngoài cả! Thứ bịp bợm!"
Diệp Huyên: “...”
Những lời của cáo trắng khiến Diệp Huyên câm nín.
Cha rốt cuộc có ý gì vậy?
Hứa hẹn với bao nhiêu là người nhưng cuối cùng lại không làm được.
Đã vậy còn bảo hắn đi vào.
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên bỗng sững ra.
Chẳng lẽ cha muốn hắn đến cứu những người này?
Hắn rơi vào trầm tư.