*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không Di lạnh lùng nhìn lão ta: “Trước mặt Thiếu chủ thì ăn nói cẩn thận. Nếu còn có lần thứ hai, lão tăng không ngại siêu độ ngươi tại chỗ”.
Diệp Huyên: “...”
Sắc mặt lão áo xám xấu xí vô cùng, muốn đứng lên rồi lại không thể.
Lão bắt đầu sợ hãi.
Cường giả Ý Cảnh chân chính!
Lão tăng trước mặt này chính là cường giả Ý Cảnh chân chính!
Diệp Huyên nhìn về nơi xa, cao giọng hô lên: “Ta chính là Diệp Thần!"
Diệp Thần!
Lời này vừa ra, không gian bốn phía bỗng run lên từng chập, sau đó là vô số người xuất hiện.
Ngoài người ra còn có yêu thú.
Tận mấy trăm!
Thấy ngần này cường giả ngụy Ý Cảnh, Diệp Huyên cũng ngây ra.
Nhiều đến vậy sao?
Bọn họ đều nhìn hắn với ánh mắt bất thiện.
Diệp Thần!
Vì sao họ bị giam cầm ở nơi này?
Vì Diệp Thần!
Hắn chính là đầu sỏ!
Mấy trăm người!
Khủng khiếp quá!
Diệp Huyên bỗng bắt đầu thấy hoảng.
Có phải là mình khoác lác quá độ với câu vừa nãy rồi không?
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước ra: “Ngươi chưa thức tỉnh!"
Chưa thức tỉnh!
Diệp Huyên đang muốn mở miệng thì ông ta đã cười gằn: “Diệp Thần, ngươi cũng có ngày hôm nay!"
Sau đó ông ta vươn tay chỉ vào hắn: “Chư vị, Diệp Thần đã luân hồi chuyển thế, vẫn chưa thức tỉnh! Chỉ cần giết hắn thì chúng ta sẽ được tự do! Giết!"
Nói xong, ông ta lao tới.