Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 6499



Sơn Lâm do dự: “Chuyện này...”  

Diệp Huyên: “Tất nhiên là phải phá!"  

Những người khác ngây ra.  

Diệp Huyên cười lớn: “Con kiến còn muốn được sống, huống chi là người? Các người muốn sống thì có gì sai? Ta thấy không có gì sai!"  

Ánh mắt bọn họ nhìn hắn trở nên kỳ lạ.  

Chuyện gì thế này?  

Diệp Thần này trông có vẻ quái quái.  

Diệp Huyên: “Ta cho rằng chư vị có quyền được sống”.  

Người đàn ông trung niên nói: “Diệp thiếu... Cậu thật sự là chuyển thế của Diệp Thần sao? Ta bỗng dưng có chút nghi ngờ”.  

Những cường giả ngụy Ý Cảnh còn lại cũng lộ vẻ hoài nghi trong mắt.  

Đây thật sự là Diệp Thần sao?  

Diệp Huyên chỉ cười: “Ta thật sự là Diệp Thần, mọi người không phải nghi ngờ điều này”.  

Hắn nhìn bọn họ: “Chư vị, lần này ta đến đây là để cứu các vị ra ngoài. Nào ngờ vừa bước vào đã cảm nhận được ác ý của chư vị, khiến ta khó xử vô cùng, ôi!"  

"Ai?!"  

Người đàn ông trung niên bỗng thét lên: “Là kẻ nào dám bất kính với Diệp thiếu? Ai?!"  

Ánh mắt rét căm của gã quét nhìn khắp những người còn lại.  

Mọi người: “...”  

Diệp Huyên tiếp lời: “Chư vị, ta làm người hào phóng, chính trực, không thích vòng vo, càng không thích lừa gạt, có gì sẽ nói đó. Mục đích ta đến đây lần này là để đưa chư vị ra ngoài. Diệp Thần là Diệp Thần, Diệp Huyên là Diệp Huyên. Đương nhiên ta cũng là Diệp Thần, nhưng mọi người đều biết ta chưa hoàn toàn thức tỉnh, nên vẫn là Diệp Huyên”.  

Bỗng có người lên tiếng: “Điều kiện của ngươi là gì?"  

Là một ông lão.  

Diệp Huyên nhìn ông ta. Mẹ nó, cuối cùng cũng có người cắn câu!  

Hắn nghiêm mặt nói: “Điều kiện ư?... Không, không có điều kiện gì cả!"  

Không có bất kỳ điều kiện gì!  

Ông lão nhìn hắn với cặp mắt rõ ràng là không tin.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.