*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.A Cổ lập tức biến sắc, ả liền nằm chặt tay phải lại, trong nháy mắt, ả đã tiến sâu vào trong thời gian Duy Độ.
Nhưng Diệp Huyên vẫn chém xuống chiêu kiếm kia.
Ầm!
Cả người A Cổ lập tức bay ngược ra ngoài!
Chiêu kiếm này không thể tiêu diệt thời gian Duy Độ của A Cổ, nhưng vẫn có thể làm nó bị thương nặng.
A Cổ vừa dừng lại được thì Diệp Huyên đã xuất hiện trước mặt ả, hắn bóp chặt lấy cuống họng A Cổ: "Bản thể Đạo Nhất ở đâu!"
A Cổ nhìn Diệp Huyên với vẻ oán độc: "Nhân loại đê tiện..."
Diệp Huyên đột nhiên nắm đầu ả thụi xuống đầu gối của mình.
Ầm!
Thân thể A Cổ run lên kịch liệt, ngay sau đó, một tiếng kêu thảm khốc vang vọng khắp nơi.
Diệp Huyên buông tay ra, đạp một cú vào mặt A Cổ, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng: "Bản thể Đạo Nhất ở đâu!"
Nhìn sát ý trong mắt Diệp Huyên, A Cổ thấy hơi sợ!
Trực giác nói cho ả biết, tên nhân loại trước mắt này sẽ giết chết ả!
Đúng lúc này, Diệp Huyên lại tát thêm một cái lên mặt A Cổ.
Bốp!
Âm thanh giòn giã vang lên!
Má phải của A Cổ lập tức sưng tấy lên!
Diệp Huyên nhìn A Cổ: "Hỏi ngươi lần cuối, bản thể của Đạo Nhất ở đâu!"
A Cổ sợ hãi nhìn Diệp Huyên, sau đó run rẩy nói: "Ở núi Tu Di..."
Diệp Huyên nói: "Dẫn ta đi!"
A Cổ liền gật đầu: "Được!"
Lúc này, pháp tắc Sinh Mệnh bỗng lên tiếng: "Sợ là có điều gian dối!"
Diệp Huyên liếc mắt nhìn A Cổ: "Không sao, nếu dám lừa ta, ta sẽ băm ả ra!"
A Cổ: "..."
Chỉ chốc lát, A Cổ đã dẫn mọi người đến một vùng núi, ả chỉ vào nơi xa: "Ở trong đấy!"
Diệp Huyên nhìn A Cổ: "Còn sống không?"
A Cổ lập tức gật đầu: "Chỉ đang bị trấn áp thôi!"
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Ngươi có biết năm đó nàng vì cứu ngươi nên mới phản bội Diệp Thần không?"