Đệ Nhất Kiếm Thần
Cút!
Tiểu Tháp hoàn toàn choáng váng.
Thế mà lại bảo mình cút?
Chuyện này có thể nhịn sao?
Tiểu Tháp lao thẳng về phía Kiếm Chủ lệnh.
Uỳnh!
Thoáng chốc, một tháp một lệnh lao vào đánh nhau!
Diệp Huyên liếc mắt nhìn Kiếm Chủ lệnh ở nơi xa, trong lòng hơi kinh ngạc, hắn không ngờ Kiếm Chủ lệnh này lại còn biết nói chuyện.
Nói cách khác, Kiếm Chủ lệnh này có linh!
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên bay trở về trước mặt Diệp Huyên, nó run giọng nói: “Tiểu chủ, nó đánh ta!”
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi cũng có thể đánh nó!”
Tiểu Tháp do dự một chút, sau đó nói: “Hình như ta đánh không lại!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Kiếm Chủ lệnh kia bay đến trước mặt Diệp Huyên, nó lượn quanh Diệp Huyên một vòng, dường như đang đánh giá Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhìn Kiếm Chủ lệnh, không nói gì.
Lúc này, Kiếm Chủ lệnh khẽ run lên, sau đó vững vàng rơi vào trong lòng bàn tay Diệp Huyên.
Rõ ràng, đây là đã công nhận thân phận của Diệp Huyên!
Diệp Huyên nhìn Kiếm Chủ lệnh trong tay mình, chìm vào im lặng.
Kiếm Minh!
Một liên minh kiếm đạo!
Trong lòng Diệp Huyên hơi nghi ngờ, liên minh kiếm đạo cha mình sáng tạo ra này có thể làm gì được Diệp tộc sao?
Thật ra trong lòng hắn cũng không nắm chắc!
Đương nhiên, hắn vẫn vô cùng tin tưởng cha mình.
Nhưng mà, thuộc hạ của cha chưa chắc đã rất mạnh!
Diệp Huyên khẽ thở dài, hắn thu hồi Kiếm Chủ lệnh rồi đi đến bên hồ.
Lúc này trong lòng hắn rất bất đắc dĩ.
Mình càng cố gắng, kẻ địch lại càng lớn mạnh!
Thế này còn cho người ta sống hay không!
Đạo Nhất đột nhiên đi đến bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta quay đầu nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Có phải cảm thấy rất khó khăn hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.