Diệp Lăng Thiên lắc đầu: “Một người sống mấy trăm nghìn năm như ngươi, lại bị một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi lừa… Ngươi là heo sao?”
Ầm!
Thân xác Tăng Kiếp đột nhiên nổ tung…
Tăng Kiếp: “…”
Trong điện, sau khi cơ thể Tăng Kiếp nổ tung, linh hồn của hắn ta lại quỳ xuống một lần nữa!
Tăng Kiếp quỳ rạp trên mặt đất, không dám nói lời nào.
Diệp Lăng Thiên chầm chậm bước đến trước mặt Tăng Kiếp, bà ta chỉ như vậy nhìn xuống Tăng Kiếp: “Ngươi là sợ ta chờ mọi chuyện xong xuôi sẽ tính sổ!”
Tăng Kiếp run giọng nói: “Thuộc hạ biết sai rồi!”
Diệp Lăng Thiên cười nói: “Biết sai?”
Nói xong, bà ta đi đến cửa đại điện: “Ngươi có lo lắng này cũng là bình thường, kỳ thực, những năm gần đây ta cũng thường xuyên nhớ đến hắn, thậm chí có vài lúc, cũng sẽ có chút áy náy”.
Nghe vậy, Tăng Kiếp nhất thời không biết nói gì, muốn mắng người.
Cửa đại điện, Diệp Lăng Thiên đột nhiên cười nói: “Nếu lúc trước hắn không vĩ đại như vậy, có lẽ bây giờ, chúng ta vẫn có thể đủ tiếp tục mẹ hiền con thảo!”
Tăng Kiếp úp mặt xuống đất, không dám nói lời nào.