Diệp Huyên nhìn Hách Lạp Ngôn: “Ngôn cô nương, chúng ta đi thôi!”
Hách Lạp Ngôn khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, hai người đã rời đi.
...
Ở bên kia, Hách Lạp Liêm đứng trên tầng mây nhìn xuống nhóm người Diệp Huyên bên dưới, im lặng không nói gì.
Lúc này, một cô gái mặc trang phục trong cung đình xuất hiện bên cạnh Hách Lạp Liêm.
Cô gái nhìn Diệp Huyên bên dưới, nhẹ giọng nói: “Tại sao?”
Hách Lạp Liêm nói: “Ngôn Nhi muốn giúp hắn!”
Cô gái cười nói: “E là không đơn giản như vậy?”
Hách Lạp Liêm gật đầu.
Cô gái thấp giọng nói: “Ngươi thật sự tin người sau lưng hắn chính là thần nữ Ma Kha?”
Hách Lạp Liêm nhẹ giọng nói: “Mặc kệ có phải là thần nữ Ma Kha hay không, thì cũng có một chuyện có thể chắc chắn, chính là người sau lưng hắn hẳn không đơn giản!”
Cô gái gật đầu: “Người này nếu đã dám đến Vĩnh Sinh giới, át đã có chỗ dựa, nhưng, hắn vẫn như trước không nắm phần thắng nào…”
Hách Lạp Liêm cười nói: “Cứ chờ xem!”
Cô gái đột nhiên nói: “Hắn mượn người làm gì?”
Hách Lạp Liêm lắc đầu: “Không biết!”
Cô gái nhìn phía xa, nhẹ giọng nói: “Chắc không phải là mượn không trả chứ?”
Hách Lạp Liêm lập tức đen mặt.
…
Diệp Huyên lập tức đưa Hách Lạp Ngôn rời khổ Hách Lạp giới, dưới sự dẫn dắt của Hách Lạp Ngôn, mọi người đi thẳng đến ngọn núi Vĩnh Sinh.
Trên đường đi, Hách Lạp Ngôn bỗng nói: “Ngươi có dự định gì không?”