Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 6678



Mẫu tử họ đánh nhau, mình hắn được lợi.  

Một tháng sau.  

Diệp Huyên đứng dậy trong vũ trụ, nhìn xuống thân thể mình, cảm nhận được thay đổi nghiêng trời lệch đất.  

Đăng Thiên Cảnh!  

Hắn cứ ngỡ như mình đang nằm mơ, vậy mà đã đạt đến Đăng Thiên Cảnh rồi!  

Phấn khích ghê gớm!  

Tiểu Tháp trong người hắn bỗng nói: “Ài... Thiếu chủ, bây giờ ta càng thêm chắc chắn rồi”.  

Diệp Huyên tò mò: “Chắc chắn cái gì?"  

Tiểu Tháp: “Rằng Thiếu chủ có hào quang nhân vật chính”.  

Diệp Huyên: “...”  

Tiểu Tháp: “Người có làm gì kể từ lúc đến Diệp tộc đâu, vậy mà vèo phát đã đạt đến Đăng Thiên Cảnh. Thật là... có hơi quá đáng!"  

Mặt Diệp Huyên lập tức đen sì.  

Lúc này, Bạch Y đứng một bên nói: “Chúc mừng Thiếu chủ”.  

Diệp Huyên lắc đầu cười: “Quá dễ dàng, e rằng không phải việc tốt”.  

Bạch Y nghe vậy thì thoáng kinh ngạc.  

Nàng ấy vốn cũng muốn nhắc nhở Diệp Huyên, nào ngờ bản thân hắn đã ý thức được trước.  

Diệp Huyên quả thật đã một bước lên trời, nhưng chưa chắc lại là việc tốt.  

Bởi vì hắn đạt được những điều này quá dễ dàng!  

Ngô Giang bỗng cười: “Thiếu chủ đã ý thức được điều này, vậy đã không còn là vấn đề lớn nữa”.  

Diệp Huyên cười: “Tạm thời đừng bàn đến nó. Chư vị, ta còn vài việc cần giúp đỡ, chẳng biết chư vị có sẵn lòng?"  

Ngô Giang cười: “Thiếu chủ cứ việc phân phó”.  

Bạch Y cũng nói: “Thiếu chủ xin hãy phân phó”.  

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về nơi xa, khẽ nói: “Ta phải thay đổi một số thứ...”  

...  

Diệp tộc.  

Diệp Lăng Thiên đã khôi phục lại thể xác, lặng thinh ngồi trên một bậc thềm nọ.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.