Tiêu Thiên lắc đầu: “Tiểu hữu khách khí. Nói thẳng ra thì ta chỉ đang giúp đỡ Tiêu tộc mà thôi”.
Diệp Huyên cười: “Dù sao ta vẫn sẽ luôn ghi nhớ ân tình này”.
Tiêu Thiên cười ha hả rồi nói: “Không biết tiểu hữu có kế hoạch gì tiếp theo?"
Ông ta đang thử thăm dò hắn!
Thật ra ông ta cũng sợ Diệp Huyên sẽ vào Vĩnh Sinh giới.
Nếu hắn làm vậy thì toàn bộ cục diện nơi đó chắc chắn sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Cũng sẽ uy hiếp đến địa vị Tiêu tộc.
Đương nhiên, nếu bản thân Diệp Huyên muốn vào Vĩnh Sinh giới thì Tiêu tộc không dám có bất kỳ ý nghĩ gì, chỉ có thể giao hảo cùng hắn.
Bởi thế lực sau lưng hắn quá mức khủng bố!
Khoan nói đến kiếm tu trung niên mạnh kinh khủng kia, nội những cường giả Kiếm Minh này thôi cũng đủ để tiêu diệt Vĩnh Sinh giới rồi.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Ta sẽ không đi vào Vĩnh Sinh giới”.
Tiêu Thiên ngẩn ra, trong lòng vui như mở hội nhưng mặt ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh: “Trong Vĩnh Sinh giới có Vĩnh Sinh Chi Khí, tiểu hữu không động lòng sao?"
Diệp Huyên cười: “Ta không còn cần nó nữa”.
Tiêu Thiên nghe vậy thì biến sắc.
Ông ta suýt nữa đã quên mất cảnh giới của hắn hiện nay.
Tên này đã đạt vượt qua Hư Vô Cảnh rồi!
Vượt qua Hư Vô Cảnh!
Nghĩ đến đây, Tiêu Thiên lắc đầu cười khổ. Tiểu tử này chẳng phải làm gì mà lại trực tiếp nhảy vọt qua Hư Vô Cảnh...
Mang ra so sánh với nhau quả thật là tức chết người khác!
Như chợt nhớ ra điều gì, ông ta hỏi: “Tiểu hữu có nhớ trước kia từng nói về hào quang nhân vật chính gì không?"
Diệp Huyên gật đầu: “Ta nhớ, làm sao vậy?"
Tiêu Thiên nhìn hắn: “Bây giờ ta tin lời tiểu hữu rồi. Cậu chắc chắn phải có hào quang gì đó trên người”.