Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức đen lại: “Cường giả Đăng Thiên Cảnh ở Chư Thiên Thành nhiều thế sao?”
Bạch Y lắc đầu: “Đương nhiên là không, Đăng Thiên Cảnh ở Chư Thiên Thành cũng được xem là cường giả hàng đầu! Có thể nói thế này, trong toàn bộ Chư Thiên Thành, có chưa tới hai mươi cường giả Đăng Thiên Cảnh!”
Nét mặt Diệp Huyên hơi thả lỏng: “Cũng may, khó khăn lắm ta mới đạt đến Đăng Thiên Cảnh, nếu Đăng Thiên Cảnh ở Chư Thiên Thành nhiều như cải trắng thì còn gì vui nữa…”
Bạch Y nhìn Diệp Huyên với nét mặt kỳ lạ!
Khó khăn lắm?
Ngươi khó khăn lắm mới đạt đến Đăng Thiên Cảnh?
Mẹ kiếp!
Rõ ràng ngươi không làm gì cũng đạt tới Đăng Thiên Cảnh mà!
Nghĩ đến đây, Bạch Y cũng thầm cười khổ.
Bọn họ tu luyện mấy trăm nghìn năm mới đạt tới Hư Vô Cảnh, mà Thiếu chủ này thì hay rồi, từ Diệt Thần Cảnh thăng tới Đăng Thiên Cảnh luôn!
Người cũng giống cảnh giới, thật sự một bước lên trời!
Bây giờ nàng ấy còn nghi ngờ có phải Đăng Thiên Cảnh là đặc biệt thiết lập cho Thiếu chủ không…
Lúc này, hiện tượng lạ xuất hiện, không gian phía xa đột nhiên nổ tung, một khắc sau, một cỗ quan tài màu đen phá không bay tới, sau đó dừng lại trước mặt Diệp Huyên.
Gửi quan tài!
Biến cố chợt xuất hiện khiến Kiếm Minh và nhóm người Bạch Y đều thay đổi sắc mặt!
Bạch Y đứng chắn trước mặt Diệp Huyên.
Lúc này, một cô gái xuất hiện.
Chính là cô gái áo bào đen từng xuất hiện lúc trước, trong tay ả ta cầm một sợi dây xích đỏ như máu.
Cô gái áo bào đen nhìn Diệp Huyên: “Diệp thiếu, e rằng ngươi không thể đến Chư Thiên Thành đâu!”
Bạch Y cười chế nhạo: “Chỉ dựa vào ngươi ư?”
Nói xong, nàng ấy chợt biến thành một đoá sen trắng rồi biến mất.
Cô gái áo đen mở lòng bàn tay, sợi dây xích màu máu bắn ra nhanh như tia chớp.