Đệ Nhất Kiếm Thần
Hắn phát hiện những kiếm tu của Kiếm Minh này sùng bái phụ thân một cách đáng sợ!
Đặc biệt là Kiếm Si!
Hắn có thể cảm nhận được Kiếm Si thật sự tôn trọng phụ thân!
Cũng vì thế nên những kiếm tu này rất kính trọng hắn!
Phụ thân!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ, trong lòng khá ấm áp!
Không thể không nói, so với Diệp Thần, mình thật sự xem như may mắn rồi!
Sống trên đời rất nhiều lúc nên biết đủ!
Lúc này, Kiếm Si trước mặt đột nhiên dừng lại, nàng ấy nhìn về phía tinh không xa xôi, hơi nhíu mày.
Diệp Huyên hỏi: “Sao vậy?”
Kiếm Si nhìn về phía tinh không, lạnh lùng nói: “Xem ra có người không muốn chúng ta trở về Chư Thiên Thành!”
Diệp Huyên nhìn về phía tinh không kia, sau đó ánh mắt của hắn dần trở nên lạnh lùng!
Lại đến!
Thượng Cổ Thiên tộc gì đó lại đến rồi!
Lúc này, những cường giả Kiếm Minh xung quanh lập tức tập trung, kiếm thế bao vây lấy cả vùng tinh không, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong phòng ngự!
Đối phương biết rõ nơi này có nhiều cường giả như thế vẫn dám tới chắc chắn là có chỗ dựa!
Vì thế, tất cả cường giả Kiếm Minh đều không dám sơ suất!
Một ông lão xuất hiện từ phía xa.
Chính là ông lão áo bào đen bị Kiếm Si đuổi chạy trước đó!
Mà lần này, ông ta không chỉ đến một mình!
Sau lưng ông ta còn có những hư ảnh đi theo, ít nhất mấy trăm người!
Ông lão áo bào đen nhìn Kiếm Si, cười nhạt: “Lại gặp nhau rồi!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Có gì đó không bình thường!”
Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyên: “Sao thế?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Trực giác cho ta biết chuyện này không đơn giản như thế!”
Trương Văn Tú gật đầu: “Đúng thế thật!”
Bây giờ Thượng Cổ Thiên tộc này đang liều mạng nhằm vào Diệp Huyên!
Chỉ vì Diệp Thần đã chết sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.