Nhìn sợi ý chí kiếm đạo kia, Kiếm Si thi lễ một cái thật trịnh trọng, trong mắt ngập tràn vẻ kính nể!
Tín ngưỡng kiếm đạo!
Kiếm Minh thật sự xem người đàn ông áo xanh là tín ngưỡng!
Diệp Huyên đi đến trước sợi ý chí kiếm đạo kia, lúc này, nó bỗng rung lên!
Tất nhiên là nó đã cảm nhận được Diệp Huyên!
Diệp Huyên quan sát sợi ý chí kiếm đạo này một lúc, dần dần hắn phát hiện, thứ này không hề đơn giản!
Đây là một sợi ý chí kiếm đạo hoàn chỉnh!
Hơn nữa còn là cha hắn dụng tâm để lại!
Căn bản không hề giống với những sợi ý chí kiếm đạo không trọn vẹn!
Bây giờ hắn coi như đã hiểu tại sao Kiếm Minh lại tôn cha thành tín ngưỡng của họ rồi!
Bởi vì cha để lại một sợi ý chí kiếm đạo, cũng như đã để lại một giải nghĩa về kiếm đạo, một con đường kiếm đạo riêng biệt.
Phàm là kiếm tu, sau khi thấy sợi ý chí kiếm đạo này, họ sẽ không còn mê man, bọn họ sẽ có phương hướng nhất định!
Thì ra kiếm đạo còn có thể làm được như vậy...
Diệp Huyên cũng cảm nhận được cảm giác này!
Thì ra kiếm đạo có thể kinh khủng đến mức này!
Một sợi ý chí kiếm đạo lại bao hàm quá nhiều quá nhiều điều!
Giờ phút này, ngay cả hắn cũng phải dâng lên một lòng kính nể vô bờ với cha của mình.
Không thể không nói, cha đúng là có chút tài năng!
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Tiểu chủ, chẳng lẽ trước giờ người luôn đánh giá thấp chủ nhân à?"
Diệp Huyên sầm mặt đi: "Mẹ kiếp, sao ngươi lại biết ta nghĩ gì?"
Tiểu Tháp cười hì hì: "Ta đoán thôi!"
Diệp Huyên: "..."
Tiểu Tháp lại bỗng nói: "Tiểu chủ, ta nói cho người biết nhé, lúc chủ nhân mạnh nhất là lúc chủ nhân phát rồ á! Nhưng bây giờ cơ bản là chủ nhân đã vô địch rồi! Y rất ít khi nổi điên! Người chưa thấy khi y nổi điên đâu, lúc đó y còn tự chém bản thân mình nữa kìa!"
Diệp Huyên khẽ hỏi: "Trước đây cha ta sống cũng không dễ dàng gì, đúng không?"