Giờ phút này, nơi ấy đã có bốn trăm lẻ chín kiếm tu tề tựu.
Người thấp nhất cũng đã đạt đến Vô Biên Cảnh.
Ánh mắt họ sắc bén như kiếm, tản mát khí tức ác liệt của kiếm đạo.
Trong đó có tầm ba mươi sáu Hư Vô Cảnh, còn lại thấp nhất đều đến Vô Biên Cảnh.
Một lực lượng vô cùng kinh khủng.
Lâm Tiêu cũng mang các cường giả Chư Thiên phủ đến, xuất hiện ở cách đấy không xa.
Diệp Huyên nhìn sang, thấy ông ta dẫn đến hơn bốn trăm người, trong đó có năm Đăng Thiên Cảnh, bốn mươi chín Hư Vô Cảnh, còn lại thấp nhất đều đến Vô Biên Cảnh.
Bên kia, Ngôn Chân Khanh cũng dẫn dắt các cường giả Ngôn gia chạy đến.
Bọn họ ít hơn, chỉ có ba trăm hai mươi người, Đăng Thiên Cảnh chỉ có bốn.
Lâm Tiêu mỉm cười, nói với Diệp Huyên: “Thiếu chủ, chúng ta trực tiếp khai chiến chứ?"
Hắn gật đầu: “Đi, vào là đánh luôn!"
Nói xong, hắn đã ngự kiếm bay lên.
Các cường giả có mặt đồng thời phóng vút lên cao.
Ngày hôm ấy, toàn bộ Chư Thiên Thành lâm vào khiếp sợ.
Không lâu sau khi Diệp Huyên rời đi, từ một gian đại điện của Kiếm Minh, có một cô gái bước ra.
Cô gái này chính là Mộ Niệm Niệm.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên chân trời, nhắm mắt lại.
Không gian bốn phía nàng chấn động.
Hồi lâu sau, Mộ Niệm Niệm cong môi mỉm cười khi nhìn thấy thời gian Duy Độ xuất hiện trước mặt mình.
Đây là thời gian Duy Độ thuộc về riêng nàng.
Nàng đã đạt đến Đăng Thiên Cảnh!
Mộ Niệm Niệm vươn tay ra. Chỉ trong chớp mắt, thời gian Duy Độ đã ngưng tụ lại thành một thanh kiếm.