Lúc này, có một giọng nói truyền đến: “Ngươi đã vượt qua Đăng Thiên Cảnh”.
Mộ Niệm Niệm quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái áo trắng đứng gần đó.
Đồ.
Mộ Niệm Niệm cười: “Ngươi có biết vì sao cô gái váy trắng lại mạnh đến vậy không?"
Đồ chỉ liếc nhìn nàng, không nói gì.
Mộ Niệm Niệm khẽ cười: “Ta đã hiểu được đôi chút”.
Đồ: “Nói nghe xem”.
Mộ Niệm Niệm: “Mọi người đều cho rằng nàng ấy không có cảnh giới, thật ra họ đều sai rồi”.
Đồ nhíu mày: “Có ý gì?"
Mộ Niệm Niệm cười: “Nếu ta đoán không sai thì nàng ấy đã đạt đến cảnh giới tối cao trong quy tắc, sau đó đột phá khỏi quy tắc, lại còn sáng tạo thêm quy tắc, sau đó lại phá vỡ!"
Nàng vừa dứt lời, có một cô gái váy trắng bỗng dừng bước giữa vũ trụ.
Nàng ấy đứng lại, tựa như đang lắng nghe.
Ở Kiếm Minh, Mộ Niệm Niệm tiếp tục nói: “Nàng ấy đã vượt qua mọi quy tắc hiện hữu, cũng có nghĩa là vượt qua hệ thống cảnh giới hiện có. Không chỉ vậy, nàng còn lật đổ nó, sau đó sáng tạo ra hệ thống cảnh giới hoàn toàn mới”.
Đồ: “Làm sao có thể khẳng định?"
Mộ Niệm Niệm cười: “Ngươi giải thích được Vô Địch Kiếm Thể của Diệp Huyên không?"
Vô Địch Kiếm Thể!
Đồ nghe vậy thì nhíu mày.
Nàng ấy biết Kiếm thể của Diệp Huyên có thể hấp thu kiếm.
Nhưng lại không biết vì sao.
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Ta từng nghiên cứu về vấn đề này nhưng không thu hoạch được gì, hiện nay lại có chút hiểu biết. Vô Địch Kiếm Thể mà nàng ấy cho Diệp Huyên thật ra chính là một hệ thống tu luyện mới, vượt xa những cảnh giới hiện có. Nếu ta đoán không sai, nó không phải Vô Địch Kiếm Thể, mà là Vô Địch Thể”.
Đồ cau mày: “Vô Địch Thể?"
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Nếu đã có thể hấp thu kiếm thì sao không thể hấp thu thứ khác?"