Đệ Nhất Kiếm Thần Nào ngờ Kiếm Mộc ở nơi xa lại hô lên: “Hợp nhất!" Vừa dứt lời, bốn người họ đã hóa thành bốn tia kiếm quang biến mất tại chỗ. Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt! Kiếm quang lóe lên, chém thẳng vào thời gian Duy Độ. Dưới ánh mắt người khác, thời gian Duy Độ trước mặt lão già sụp đổ từng tấc một. Cường giả Thượng Cổ Thiên tộc thấy vậy thì kinh hãi không thôi. Lão già kia lại càng biến sắc, đang muốn chạy trốn thì bốn tia kiếm quang như nhảy xuyên qua thời không mà chém thẳng vào trước mặt lão. Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt! Chỉ trong một thoáng, lão già đã bị kiếm quang phanh thây. Giết trong nháy mắt! Cùng lúc ấy, bốn tia kiếm quang lại lao vào Thượng Cổ Thần điện. Rầm! Ngôi điện đã tồn tại mấy trăm nghìn năm qua sụp xuống trong âm thanh điếc tai. Những cường giả Thượng Cổ Thiên tộc cũng không biết phải làm gì. Sắc mặt Thiên Diệp đã có phần xấu xí. Kiếm Điên ở xa bật cười to: “Thượng Cổ Thiên tộc các ngươi chỉ có thế thôi ư?" Kiếm Mộc nhìn sang: “Khiêm tốn chút, chừa mặt mũi lại cho chúng đi. Đã giết người thì đừng chà đạp tinh thần, bằng không thì ác lắm”. Kiếm Điên cười ha hả: “Lão già Kiếm Mộc ông cũng thâm độc lắm!" Kiếm Tuyệt xốc hộp kiếm sau lưng lại, nhìn Thiên Diệp: “Các hạ hẳn là Tộc trưởng Thượng Cổ Thiên tộc? Thiên Diệp cười: “Phải”. Kiếm Tuyệt: “Ngươi muốn đấu một mình hay giáp lá cà? Một mình thì ngươi chọn đại trong bốn chúng ta, giáp lá cà thì toàn bộ cường giả Đăng Thiên Cảnh của Thượng Cổ Thiên tộc ngươi có thể cùng nhào lên”. Cùng nhào lên! Bá đạo! Sắc mặt các cường giả Thượng Cổ Thiên tộc trở nên khó coi vô cùng. Nhưng Thiên Diệp lại bật cười. Bên cạnh kiếm tu, Kiếm Điên quay sang hỏi Kiếm Mộc: “Y cười cái gì vậy?"
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.