*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Gã này chính là tổ tiên Thượng Cổ Thiên tộc.
Đối diện gã ta, tổ tiên Điện Thiên Hành lập tức biến mất. Bà ta xuất hiện lại trước mặt người đàn ông áo xanh, cung kính thi lễ: “Tham kiến Kiếm chủ”.
Tổ tiên U Linh tộc, Ngôn gia và Lâm gia cũng nối đuôi nhau đi đến hành lễ với y: “Tham kiến Kiếm chủ”.
Người đàn ông áo xanh nhìn bọn họ một hồi, ánh mắt dừng lại trên người tổ tiên Lâm gia - Lâm Khiếu, cười hỏi: “Lâm Khiếu huynh vẫn khỏe chứ?"
Lâm Khiếu mỉm cười: “Không ngờ còn có thể gặp lại Kiếm chủ”.
Người đàn ông áo xanh bật cười: “Ta cũng rất vui khi được gặp lại mọi người, tuy rằng không phải chân thân”.
Tổ tiên U Linh tộc bất thình lình quỳ xuống. Người đàn ông áo xanh chỉ khẽ nhấc tay phải, hắn ta đã được một luồng kiếm khí nâng dậy.
Người đàn ông áo xanh cười: “Kìa, không cần phải vậy”.
Tổ tiên U Linh tộc chỉ lắc đầu: “Đa tạ ơn cứu tộc của Kiếm chủ”.
Người đàn ông áo xanh: “Các ngươi cũng giúp nhi tử của ta, xem như hòa nhau”.
Tổ tiên U Linh tộc lắc đầu nguầy nguậy: “Không không! U Linh tộc ta suốt đời sẽ không quên đại ân của Kiếm chủ”.
Người đàn ông áo xanh cười ha hả: “Không cần phải vậy. Dù sao các ngươi đến giúp đỡ thằng con không nên thân của ta là đã trả lại ân nghĩa năm đó rồi”.
Diệp Huyên nghe vậy, mặt đen như đáy nồi.
Thằng con không nên thân là sao cơ?
Hắn hạ giọng: “Cha nói như vậy, con không phục. Con đã đạt đến Đăng Thiên Cảnh, vô địch trong cùng cảnh giới...”
Người đàn ông áo xanh ngắt lời hắn: “Vô địch cùng cảnh giới? Đỡ được một kiếm của ta không?"
Sắc mặt Diệp Huyên cứng ngắc.
Người đàn ông áo xanh lừ mắt: “Lại còn Đăng Thiên Cảnh... Tiểu tử nhà ngươi biết nó yếu cỡ nào không? Trong mắt cha, Đăng Thiên Cảnh không khác gì con kiến!"
Diệp Huyên: “...”
Những người khác có mặt cũng tỏ vẻ lúng túng.
Bởi phần lớn đều là Đăng Thiên Cảnh...
Người đàn ông áo xanh như cũng nhận ra mình vừa quá lời, bèn bật cười: “Mấy lời vừa rồi chỉ nhằm vào con ta thôi, chư vị đừng bận tâm, đừng để trong lòng ha!"
Mặt Diệp Huyên đen sì.
Lúc này, giọng Tiểu Tháp vang lên trong đầu hắn: “Tiểu chủ vậy mà nhịn được hả? Sợ gì chứ! Đánh luôn!"
Diệp Huyên: “...”