Người đàn ông áo xanh nhìn sang tổ tiên Điện Thiên Hành. Người này lập tức khom mình thi lễ thật sâu: “Mong Kiếm chủ thứ tội!"
Y chỉ cười: “Ngươi giúp đỡ con ta đến vậy, có gì sai?"
Tổ tiên Điện Thiên Hành nghe vậy thì thở phào trong lòng.
Bà ta thật sự có chút hoảng sợ.
Bởi vì Điện Thiên Hành trước kia thật sự từng muốn giết Diệp Huyên!
Người đàn ông áo xanh nhìn mọi người một lượt, cười nói: “Chốc nữa sẽ ôn chuyện cùng các ngươi, bây giờ để ta xử lý việc này đã”.
Bọn họ rối rít gật đầu, thối lui về phía sau y.
Người đàn ông áo xanh chuyển tầm nhìn sang Diệp Huyên: “Sao mặt bí xị vậy? Gặp cha không vui à?"
Diệp Huyên chỉ cười: “Sao cha lại đến đây?"
Rồi nhìn sang kiếm tu: “Đại ca sao cũng đến đây?"
Kiếm tu cười: “Có liên quan đến đệ”.
Diệp Huyên sửng sốt: “Liên quan đến ta?"
Kiếm tu gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Huyên tò mò: “Là chuyện gì?"
Kiếm tu: “Chốc nữa sẽ cho đệ hay”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Người đàn ông áo xanh quan sát hắn một hồi rồi hỏi: “Hắn truyền lại tu vi cả đời cho con?"
Hiển nhiên là đang nói về Diệp Thần.
Diệp Huyên gật đầu rồi tỏ ra do dự, muốn nói lại thôi.
Người đàn ông áo xanh cười: “Không đành lòng nhìn hắn cứ thế biến mất?"
Diệp Huyên thở dài: “Con không thể thông cảm cho hắn. Nếu không có cha và Thanh Nhi, người chết sẽ chính là con”.
Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Con nghĩ được vậy là ta yên tâm rồi. Ai trên đời cũng có thể cảm thông cho hắn, chỉ có con là không thể”.
Diệp Huyên gật đầu.
Người đàn ông áo xanh lại nói: “Còn hắn đã hoàn toàn biến mất rồi, theo nghĩa đen, hiểu chưa?"
Diệp Huyên gật đầu: “Con hiểu”.
Người đàn ông áo xanh vỗ nhẹ lên vai hắn: “Tiểu tử con có nhiều chỗ giống ta, nhưng vẫn không đủ nhẫn tâm. Thế đạo này tàn khốc hơn con nghĩ nhiều lắm, không ác là không sống nổi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Con biết rồi”.
Người đàn ông áo xanh cười: “Biết là tốt. Lần này đến tìm con là để...”