*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nói rồi, hắn lắc đầu nở nụ cười: "Tiểu An, hay là như này đi, nghe có vẻ hơi kỳ, nhưng ta muốn nàng tiếp tục đi cùng ta hết đoạn đường phía trước, ta đồng ý với nàng, đợi mọi chuyện kết thúc rồi, chúng ta sẽ trở về Thanh Châu, được không?"
An Lan Tú nhìn Diệp Huyên: "Huynh sẽ trở về, đúng không?"
Diệp Huyên gật đầu: "Đúng!"
An Lan Tú nhẹ giọng nói: "Chạy theo huynh mãi, ta cũng mệt rồi!"
Diệp Huyên cười nói: "Nàng muốn mạnh hơn ta sao?"
An Lan Tú lắc đầu: "Chỉ muốn có thể giúp đỡ huynh thôi! Nhưng kẻ thù của huynh ngày càng mạnh, có nhiều khi, ta chỉ kéo thêm phiền thôi!"
Diệp Huyên vẫn cười: "Chính ta cũng nhiều khi cảm thấy bản thân là một đống phiền phức đấy!"
An Lan Tú khẽ nói: "Bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi!"
Diệp Huyên gật đầu.
Khoảng thời gian này đúng là đã đỡ hơn nhiều, nhưng cũng là vì hắn đã đạt đến Đăng Thiên Cảnh!
Diệp Huyên cười nói: "Tiếp tục đi theo ta nhé! Nếu trên con đường phía trước không có nàng và Liên Nhi, ta sẽ vô cùng cô đơn mất. Có hai người ở đây, cuộc đời ta mới có ý nghĩa!"
An Lan Tú nhìn Diệp Huyên một lát, rồi gật đầu: "Được!"
Diệp Huyên cười nói: "Lần này đi theo ta không?"
Nhưng An Lan Tú lại lắc đầu: "Ta muốn bế quan!"
Diệp Huyên sửng sốt: "Đột phá cảnh giới nữa à?"
An Lan Tú xòe tay ra, trong tay nàng có một quyển sách cổ.
Diệp Huyên có hơi ngạc nhiên: "Đây là?"
An Lan Tú nói: "Là phụ thân huynh để lại cho ta!"
Là cha!
Diệp Huyên mở to mắt: "Ông ấy để lại cho nàng khi nào vậy?"
An Lan Tú đáp: "Lúc rời đi!"
Diệp Huyên có chút cạn lời, vậy mà hắn không biết gì!
An Lan Tú nhìn Diệp Huyên: "Đợi khi huynh trở về, ta sẽ cho huynh một niềm vui bất ngờ!"
"Là gì vậy?"
"Huynh về đi rồi biết!"
"..."
Hai người hàn huyên một lát thì An Lan Tú lại đi tu luyện tiếp, còn Diệp Huyên thì trở về Bất Tử Đế tộc!