*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mà là Đại Thánh Nhân chân chính!
Phía xa xa, Diệp Huyên vừa dừng lại đã có máu tươi chảy dọc xuống khóe miệng.
Trên không, Tào Tú gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, giọng nói đã có chút điên cuồng: "Ai cũng không cứu được ngươi đâu!"
Diệp Huyên cười ha ha: "Chỉ bằng ngươi à?"
Nói xong, hắn liền vọt thẳng lên trời.
Vèo!
Một tiếng kiếm ngân rúng động cả mây trời!
Phía chân trời, trong mắt Tào Tú ánh lên sự xem thường: "Ngươi mà cũng xứng để ta ra tay?"
Dứt lời, bà ta cầm quạt vỗ về phía trước.
Lực lượng Thánh Nhân!
Lực lượng Thánh Nhân chân chính!
Bà ta là một Đại Thánh Nhân hàng thật giá thật!
Thanh quạt kia va lên mũi kiếm của Diệp Huyên!
Ầm!
Một luồng kiếm quang chợt nổ ra từ chân trời!
Kiếm trong tay Diệp Huyên rung lên kịch liệt, ngay sau đó, cả người lẫn kiếm của hắn đều bị đẩy lùi ra ngoài hơn nghìn trượng!
Mà Tào Tú vẫn đứng yên không hề hấn gì!
Thấy cảnh này, rất nhiều đệ tử nội môn có mặt ở đây đều thở phào nhẹ nhõm!
Cũng may, cái tên này không giết được Đại Thánh Nhân trong một chiêu!
Nếu không thì quá nghịch thiên rồi!
Đại Thánh Nhân đấy!
Cho dù là ở tinh vực Cổ Thần này cũng thuộc hàng cường giả siêu cấp rồi!
Hơn nữa Tào Tú này có thể trở thành Phong chủ của Đại Linh Thần Cung, há có thể là người thường?
Bà ta khi trước cũng là thiên chi kiêu nữ, yêu nghiệt siêu cấp đứng đầu thời ấy!
Nơi chân trời, Tào Tú nhìn Diệp Huyên, lúc này đây, trong lòng bà ta cũng có chút khiếp sợ!
Diệp Huyên này đấu liên tục hai chiêu với bà ta mà không chết!
Có chút nằm ngoài dự đoán của nàng ta!
Ngược lại Diệp Huyên ở phía dưới đã trở nên vô cùng hừng phấn!
Đây mới là loại chiến đấu mà hắn muốn!
Lúc này, Tào Tú đột nhiên bước lên trước một bước.
Ầm!
Một khí thế cường đại đánh ập xuống chỗ Diệp Huyên đứng!