*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mới thế đã là người tốt rồi?
Còn có thể như thế nữa à?
Diệp Huyên cười nói: “Linh Tịch, cô có muốn gặp chủ nhân của mình một lần không?”
Linh Tịch gật đầu: “Muốn!”
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Vậy chúng ta đi gặp người đó! Có được không?”
Linh Tịch hơi do dự, sau đó lắc đầu: “Nàng bảo ta trông chừng ở đây!”
Diệp Huyên hỏi: “Vậy nàng có từng nói cô không được đi đâu không?”
Linh Tịch khẽ nhíu mày, một lát sau, nàng ta lắc đầu: “Không có!”
Diệp Huyên cười to: “Vậy chúng ta đi tìm nàng thôi!”
Dứt lời, hắn lập tức kéo tay Linh Tịch đi về phía xa.
Lúc đầu Linh Tịch hơi kháng cự, nhưng sau hai lần không thể giằng tay ra được, nàng ta cũng không giãy giụa nữa!
Phía sau, hai cô gái Kiếm Tâm Tâm và Tiêu Lâm Lang đã hoàn toàn ngơ ngác.
Tiêu Lâm Lang im lặng một lúc mới nói: “Chỉ thế đã giải quyết được rồi sao?”
Kiếm Tâm Tâm nhìn Diệp Huyên: “Lợi hại!”
Tiêu Lâm Lang cười khổ.
Mỗi lần đi tới đây, các nàng đều sẽ bị ý chí kiếm đạo của nơi này áp chế, không chỉ nàng ta mà rất nhiều người đều dừng bước ở nơi này!
Vì ý chí kiếm đạo kia thật sự quá mạnh mẽ, dù là Đại Thánh Nhân cũng không dám chống lại nó!
Mà lúc này, Diệp Huyên chỉ dùng mấy xâu kẹo hồ lô đã giải quyết được vấn đề!
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Tiêu Lâm Lang càng trở nên khó coi hơn!
Sớm biết thế, nàng ta đã mua mấy xâu kẹo hồ lô đến rồi!
Lúc này, Kiếm Tâm Tâm cất lời: “Chúng ta cũng đi thôi! Đi ngắm nhìn nơi thần bí này!”
Dứt lời, nàng ta đi vào trong.
Tiêu Lâm Lang lắc đầu, sau đó cũng đi theo!
Phía xa, Linh Tịch hơi căng thẳng.