Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 7096



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tất nhiên là hắn chỉ đùa thôi!  

Nhưng nếu Tiểu Hồn thật sự cắn nuốt Tiểu Tháp thì nói không chừng có thể đột phá được...  

Đương nhiên là hắn không dám làm vậy thật rồi!  

Cha chắc chắn sẽ lột da hắn mất!  

Bây giờ thực lực vẫn có chút chênh lệch với cha... Không thể lấy đá chọi đá với ông ấy được!  

Lúc này, Tiểu Hồn đột nhiên nói: "Tiểu chủ, lần sau người giết người có thể dùng ta được không?"  

Diệp Huyên cười hỏi: "Sao thế, muốn giết người à?"  

Tiểu Hồn có chút hưng phấn nói: "Đúng!"  

Diệp Huyên cười ha ha: "Ta muốn giấu kiếm, nuôi kiếm!"  

Giấu kiếm là kiếm Thanh Huyên, nuôi kiếm cũng là nuôi kiếm Thanh Huyên!  

Kiếm Thanh Huyên và Huyết Mạch Chi Lực là hai lá bài tẩy cuối cùng của hắn, không đúng, còn có một sợi ý chí kiếm đạo của cha nữa!  

Diệp Huyên thôi không nghĩ nữa, hắn nhìn về hai tên Đại Thánh Nhân của Tiểu Động Thiên đang bị kiếm quang của hắn khóa lại, Diệp Huyên hơi suy nghĩ, kiếm Thanh Huyên lập tức hấp thu lấy hai người kia!  

Diệp Huyên xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bỗng xuất hiện trong tay hắn, tích tắc sau, cả người hắn liền biến mất tại chỗ!  

Xoẹt!  

Trong nháy mắt, thời không trước mặt Diệp Huyên liền nứt ra, một khắc sau, Diệp Huyên xuất hiện ở trong một trong đại điện của Hoàng cung!  

Thanh Thành.  

Trong đại điện, có một cô gái thân mặc long bào đang phê tấu chương! Như cảm nhận được gì đó, cô gái bỗng ngẩng đầu lên, lúc thấy Diệp Huyên, khóe miệng nàng khẽ cong, nụ cười này khiến muôn hoa phải đổ rạp!  

Cô gái này chính là Thác Bạt Ngạn!  

Diệp Huyên đi tới trước mặt Thác Bạt Ngạn, hắn cầm lấy tay nàng rồi cười hỏi: "Nhớ ta không?"  

Thác Bạt Ngạn khẽ nói: "Không phải đã nói một tháng sẽ về một lần sao? Đã mấy tháng rồi chứ?"  

Diệp Huyên nhẹ nhàng ôm lấy Thác Bạt Ngạn: "Là lỗi của ta!"  

Thác Bạt Ngạn đột nhiên nói: "Cho ta một đứa bé đi!"  

Nghe vậy, Diệp Huyên sửng sốt.  

Thác Bạt Ngạn ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên, trên gương mặt ửng lên ráng mây hồng: "Chàng có được không vậy?"  

Diệp Huyên tròn mắt hỏi: "Ta có được hay không nàng còn chưa biết à?"  

Thác Bạt Ngạn dùng sức nhéo eo Diệp Huyên một cái, thẹn thùng nói: "Gợi đòn thật mà!"  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.