Diệp Huyên: “Nhiều ư? Không, ta chẳng thấy nhiều chút nào!"
Hắn tiếp tục đi tới: “Quy tắc sống của ta là: người không phạm ta, ta không phạm người; người phạm ta, ta sẽ giết người! Hôm nay, Diệp Huyên ta sẽ diệt sạch Tiểu Động Thiên!"
Dứt lời, lại có mười mấy tia kiếm quang chém tới từ chân trời.
Chỉ trong nháy mắt, đã có mười mấy cái thủ cấp đầm đìa máu bay lên.
Mộ Hư gầm lên: “Vậy thì cùng chết!"
Lão ta nhìn xuống nơi sâu trong Tiểu Động Thiên: “Gọi tổ tiên!"
Gọi tổ tiên!
Lão vừa dứt lời, đã có một cột sáng màu trắng phóng vút lên từ trong lòng Tiểu Động Thiên.
Ầm!
Từ trong đám mây ở nơi chân trời, có một lốc xoáy khổng lồ màu đen xuất hiện, nhả ra vô số luồng uy áp càn quét như sóng thần.
Đất trời sôi trào trong nháy mắt.
Cường giả Cổ Thần!
Sắc mặt những người ở dưới lập tức đanh lại.
Cường giả Cổ Thần thực thụ!
Diệp Huyên cũng ngẩng đầu nhìn vào lốc xoáy, thấy một ông lão bước ra.
Ông ta vừa đặt chân xuống, đất trời mờ nhạt đi.
Nó không chịu được sức mạnh của lão!
Sắc mặt những người ở dưới lập tức đanh lại.
Đây chính là cường giả Cổ Thần thực thụ!
Hàng loạt cường giả Tiểu Động Thiên bên dưới quỳ rạp xuống: “Tham kiến tổ tiên!"
Mộ Hư đang hấp hối cũng hành lễ.
Thật ra lão ta không muốn gọi tổ tiên lắm.
Vì đây là con bài cuối cùng của Tiểu Động Thiên.
Chỉ có thể dùng một lần.
Nhưng lão không thể không làm vậy!
Bằng không Diệp Huyên sẽ đồ sát toàn bộ Tiểu Động Thiên!
Trước lốc xoáy đen nơi chân trời, ông lão quan sát bốn phía với ánh mắt mê mang.