*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, hắn ta chỉ có một suy nghĩ, chính là muốn chết!
Tào Tú đang lấy ra ký ức của hắn ta.
Không chỉ lấy ra ký ức của hắn ta mà còn thiêu đốt cả linh hồn của hắn ta!
Thật ra, Tào Tú có thể chỉ cần lấy ra ký ức của Tào Tu Nhiên mà không cần thiêu đốt linh hồn.
Nhưng rõ ràng Tào Tú là muốn hành hạ hắn ta đến chết!
Rất đau khổ!
Nhưng, Lý Tu Nhiên lại không kêu rên một tiếng nào!
Một lúc sau, Tào Tú cười hung tợn: “Ngươi rất có nghĩa khí, vậy ta sẽ thành toàn cho tình huynh đệ các ngươi!”
Vừa dứt lời, bà ta đã rút tay về.
Ầm!
Linh hồn Lý Tu Nhiên lập tức bốc cháy.
Tào Tú cường càng hung hăng hơn: “Ngươi yên tâm, ta sẽ khiến Diệp Huyên kia đến bầu bạn cùng ngươi nhanh thôi!”
Nói rồi, bà ta quay đầu nhìn Lâm Phàm: “Bây giờ ta có thể liên lạc Diệp Huyên rồi! Các hạ có chắc chắn giết được hắn không?”
Lâm Phàm gật đầu: “Chỉ cần chí tôn không lộ diện, thì ta nắm chắc chín phần giết được hắn!”
Nói xong, đột nhiên hắn ta khẽ đè tay phải về phía Lý Tu Nhiên, ngọn lửa trên người Lý Tu Nhiên đột nhiên biến mất.
Lâm Phàm nói: “Nếu bây giờ giết hắn, thì e rằng Diệp Huyên kia sẽ không đến! Giữ lại hắn chút sức, để Diệp Huyên kia đến!”
Tào Tú gật đầu: “Vẫn là các hạ suy nghĩ chu toàn!”
Nói rồi, bà ta lấy ra một miếng bìa truyền âm ra bóp nát.
Tào Tú nhìn phía chân trời, sắc mặt dần trở nên hung tợn: “Diệp Huyên, nợ máu đến lúc trả bằng máu rồi!”
…
Trong tháp nhỏ.
Diệp Huyên đang tu luyện đột nhiên lại nhíu chặt mày, hắn lập tức rời khỏi tháp nhỏ, mà sau lưng hắn có khoảng chừng trăm dòng sông duy độ thời gian!
Ở bên ngày vẫn chưa trôi qua một ngày, nhưng bên trong tháp nhỏ thì đã trôi qua mấy năm rồi!