*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mục Tôn nhìn Diệp Huyên:” Tốc độ này đối với ta mà nói, chẳng có ý nghĩa gì cả!”
Diệp Huyên nhếch miệng khẽ cười, sau đó, cả người hắn lao đến trước mặt Mục Tôn, mà khi hắn còn chưa kịp rút kiếp thì Mục Tôn kia đã đánh mạnh một quyền!
Tốc độ quá nhanh!
Ầm!
Một quyền này đánh ra, cả người Diệp Huyên và cả kiếm đều bay ra ngoài mấy vạn trượng, mà không gian sau lưng hắn trong vòng mấy chục vạn trượng thoáng chốc đã biến thành một vùng đen tối!
Cao thủ Cổ Thần Cảnh!
Một câu mỗi hành động, đều có thể kinh thiên động địa!
Mục Tôn đang định ra tay lần nữa thì lúc này, Diệp Huyên chợt nói: “Ngươi đợi chút đã!”
Mục Tôn nheo mắt: “Sao nào?”
Diệp Huyên lao vết máu khóe miệng: “Bây giờ ta đánh ngươi không được!”
Mục Tôn cười nói: “Sau đó thì sao?”
Diệp Huyên nói: “Ngươi để ta thăng cấp thực lực bản thân chút đã!”
Mục Tôn cười ha ha: “Cho người mười năm sao?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Vài phút là được!”
Nói xong…
Ầm!
Một luồng hơi thở cực kỳ kinh khủng bỗng chốc tràn ra từ trong cơ thể hắn!
Mà luồng hơi thở này càng lúc càng mạnh!
Thấy vậy, Mục Tôn càng nhíu chặt mày: “Ngươi đang làm gì?”
Sau khi hơi thở trên người Diệp Huyên càng lúc càng mạnh thì không gian xung quanh hắn lập tức cũng sôi sục!
Đùng!
Diệp Huyên bỗng mở bừng mắt, mà lúc này, hắn đã từ Đăng Thiên Cảnh trực tiếp đạt đến Tuyệt Trần!
Tuyệt Trần Cảnh!
Diệp Huyên tham lam hít sâu một hơi, tay phải hắn dần siết chặt, không gian xung hắn lập tức nứt vỡ từng chút một!
Mục Tôn ở phía xa nhìn Diệp Huyên: “Tuyệt Trần! Ngươi cho là ngươi đạt đến Tuyệt Trần thì có thể đánh lại ta sao? Buồn cười!”