Mục Tôn cười lạnh: “Ngươi cũng xem như biết tự lượng sức mình!”
Diệp Huyên nói: “Cho ta chút thời gian!”
Mục Tôn nhếch miệng châm chọc: “Cho ngươi mười năm có cần không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Nửa khắc!”
Nói xong…
Ầm!
Một luồng hơi thở mạnh mẽ đột nhiên tràn ra từ trong cơ thể hắn, ngay tiếp đó, hơi thở của Diệp Huyên càng lúc càng mạnh, không lâu sau, một luồng hơi thở kinh khủng hủy thiên diệt địa đột nhiên bao phủ cả đất trời!
Thời Không Cảnh!
Diệp Huyên trực tiếp đạt đến Thời Không Cảnh!
Thấy vậy, Mục Tôn có chút ngây người: “Ngươi…”
Ở phía xa, Diệp Huyên bỗng nói: “Được rồi, tiếp đi!”
Nói rồi hắn lập tức biến mất!
Vù!
Một luồng kiếm quang xuyên qua trong sân.
Sáu trăm năm mươi thuật rút kiếm!
Ở phía xa, ánh mắt Mục Tôn kia chợt hung hăng, ông ta bước lên, hai tay chắp lại, một luồng sức mạnh kinh người đột nhiên ngưng tụ quanh người ông ta, sau đó ngưng tự đến hai tay ông ta, sau đó, hắn bỗng lao về phía trước.
Ầm ầm!
Một vùng kiếm quang đột nhiên sụp đổ, dần dần, hai người ngươi liên tục lùi ra xa!
Diệp Huyên lùi ra khoảng chừng vạn trượng, mà lần này, Mục Tôn kia cũng lùi đến mấy nghìn trượng!
Sau khi Mục Tôn dừng lại, mười mấy luồng kiếm quang đã chém tới, ông ta vung tay phải lên.
Đùng uỳnh!
Kiếm quang tan vỡ, nhưng, ông ta lại lùi ra xa cả trăm trượng!
Uy lực của phi kiếm lúc này đã có thể uy hiếp được ông ta rồi!
Mục Tôn nhìn phía xa, Diệp Huyên lúc này còn thảm hơn, máu trong miệng hắn liên tục chảy ra.
Mặc dù đã đạt đến Thời Không Cảnh, nhưng vẫn còn cách Mục Tôn một khoảng xa!
Mục Tôn ở phía xa nhếch miệng khẽ cười: “Thời Không Cảnh thôi mà! Ngươi nghĩ ngươi lật trời được sao?”
Nói xong, ông ta định ra tay lần nữa, mà lúc này, Diệp Huyên lại nói tiếp: “Đợi đã, cho ta nửa khắc!”