Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 7234



Nhưng vị trước mắt lại vừa hay thích hợp!  

Sau khi cô gái biết được ý định của Diệp Huyên, đương nhiên sẽ không chiều theo ý hắn. Nàng bắt đầu điên cuồng tấn công, nhưng Kiếm Vực của Diệp Huyên đều chặn lại được hết!  

Chẳng những thế, trong lúc đó, Diệp Huyên còn có thể phản công!  

Đánh một hồi, cả hai bên đều lâm vào thế giằng co, chẳng ai làm gì được ai.  

Diệp Huyên hơi yếu hơn một chút, nhưng cô gái kia lại không giết được hắn!  

Hai người ai cũng không làm gì được ai, nhưng Nấm Mồ Thần Linh lại xui xẻo!  

Bởi vì cả hai đều chẳng hề kiêng nể tàn phá, mà Nấm Mồ Thần Linh cũng không dám cản, chỉ có thể dẫn theo một vài mộ địa chạy ra ngoài...  

Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Nấm Mồ Thần Linh phải di dời mộ địa!  

Nhưng vào lúc này, Diệp Huyên bỗng nhiên bị đánh bay. Nhưng lần này, cô gái lại không có ra tay tiếp!  

Nàng nhìn Diệp Huyên, cơ thể bằng tượng của mình cũng đã tràn ngập vết nứt!  

Diệp Huyên lau vết máu ở khóe miệng đi, nhếch miệng cười: “Tiếp tục!”  

Hắn nói xong định ra tay, nhưng cơ thể cô gái lại bỗng dưng mờ đi.  

Diệp Huyên nhíu mày: “Sao lại dừng tay?”  

Cô gái không nói gì, cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Huyên, rồi biến mất từng chút một.  

Chẳng mấy chốc, nàng đã hoàn toàn biến mất.  

Diệp Huyên cau mày!  

Ở một chỗ trong đám mây, Đóa Nhất bỗng mở mắt ra, sau đó sắc mặt nàng bèn trở nên dữ tợn: “Con kiến!”  

Nàng nói xong đinh rời khỏi, tự mình đi xuống hạ giới.  

Nhưng lúc này, Phồn Đóa bỗng xuất hiện trước mặt nàng.  

Đóa Nhất nhìn chằm chằm vào Phồn Đóa: “Ngươi muốn ngăn cản ta!”  

Phồn Đóa cười hỏi: “Phân thân biến mất rồi hả?”  

Đóa Nhất nhìn Phồn Đóa: “Ngươi có vẻ rất đắc ý nhỉ!”  

Phồn Đóa lắc đầu: “Đóa Nhất, ta và ngươi là kẻ địch hơn mười vạn năm. Tuy ta rất muốn ngươi chết, nhưng ngươi không thể đụng tới người đàn ông dưới kia!”  

Đóa Nhất châm chọc: “Ngươi nói không được là không được chắc?”  

Phồn Đóa liếc Đóa Nhất: “Hắn không được xem như người của ta! Ngươi có gì thì cứ nhằm vào ta là được!”  

Đóa Nhất nhìn chòng chọc vào Phồn Đóa: “Mặc kệ hắn có phải người của ngươi hay không thì cũng chẳng quan trọng, vì hắn đã thành công chọc giận ta, hắn phải chết!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.