Tiểu An khẽ gật đầu: “Cha huynh thật lợi hại! Giống hệt muội muội của huynh!”
Diệp Huyên nói: “Ta còn có một đại ca, cũng lợi hại như cha và muội muội của ta!”
Tiểu An hơi sững sờ.
Phồn Đóa ở bên cạnh cũng nhăn mặt.
Tên này đúng là một tên bi3n thái!
Lúc này, Diệp Huyên nói: “Tiểu An, muội nghĩ bao lâu nữa bọn họ sẽ trở lại?”
Tiểu An nhìn vào tinh không sâu thẳm: “Nàng ta vẫn chưa đi, chỉ là lẩn vào trong thời không mà thôi! Nàng ta sẽ đợi người của mình tới! Nhiều nhất là mười ngày! Mười ngày sau, người của nàng ta sẽ tới!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Có nghĩa là chúng ta chỉ có một trăm năm?”
Tiểu An gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên hỏi: “Đủ không?”
Tiểu An liếc nhìn Diệp Huyên: “Đủ rồi! Nhưng huynh giúp muội như vậy, nàng ta và Cổ Ma sẽ không tha cho huynh!”
Diệp Huyên hỏi lại: “Ta không giúp muội, bọn họ sẽ tha cho ta sao?”
Tiểu An lắc đầu: “Không!”
Diệp Huyên cười nói: “Gặp được muội, quen biết muội, có phải là bất hạnh của ta không?”
Tiểu An lạnh lùng đáp: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên lại cười: “Nhưng ta không hối hận!”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Tiểu An sững sờ, sau đó vẻ mặt lạnh lùng dần trở nên dịu dàng.
Phồn Đóa nói: “Ngươi nên đề phòng người này, miệng lưỡi trơn tru, biết cách gạt phụ nữ nhất đấy!”
Tiểu An nói: “Ta lại thấy huynh ấy rất chân thành!”
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Phồn Đóa lắc đầu trở dài.
Chân thành?
Tên khốn này mà chân thành ư?
Đây đúng là lời nói đùa hài nhất!
Lúc này, Đóa Nhất đột nhiên xuất hiện.
Đóa nhất nhìn Diệp Huyên và Tiểu An đang rời đi phía xa, hỏi: “Người phụ nữ kia là ai?”