*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy vậy, ông lão tóc trắng bỗng nhíu mày.
Tĩnh Tri lại hỏi: “Cô đã rời khỏi vũ trụ hiện hữu này đúng không?"
Cô gái váy trắng không buồn trả lời.
Tĩnh Tri không cam lòng, tiếp tục hỏi: “Cô đã làm thế nào?"
Cô gái váy trắng liếc sang: “Liệu ngươi sẽ giải thích vì sao ngươi có thể lên trời xuống biển cho một con kiến nghe sao?"
Tĩnh Tri cứng đờ.
Ông lão tóc trắng cũng không nhịn được mà hỏi: “Tiền bối làm thế nào để nhìn thấy người đảo ngược thời gian?"
Cô gái váy trắng hỏi ngược lại: “Vì sao ta phải nói cho ngươi?"
Ông lão tóc trắng: “...”
Cô gái váy trắng: “Còn hỏi mấy câu thấp kém như vậy nữa, ta đập vỡ thần hồn ngươi!"
Ông lão cuống quít lắc đầu: “Không dám! Ta không hỏi nữa!"
Cô gái váy trắng quay sang Tĩnh Tri: “Còn ngươi”.
Tĩnh Tri cười khổ.
Nàng ấy thật sự muốn hỏi người kia làm sao mà thấy được nàng.
Nhưng lại không dám!
Bởi nàng ấy biết cô gái váy trắng này không nói đùa.
Nếu tiếp tục hỏi, đối phương thật sự sẽ giết nàng ấy.
Sức mạnh của người này quá mức đáng sợ.
Tĩnh Tri im lặng một hồi rồi vươn tay ra định thu hồi phép đảo ngược thời gian, sau đó kinh hãi phát hiện mình không làm được.
Như nghĩ ra điều gì, ánh mắt nàng ấy chuyển sang cô gái váy trắng với vẻ hoảng sợ ngập tràn: “Cô có thể khống chế thời không trong tương lai... Cô... Việc này... căn bản không thể nào, tuyệt đối không thể, ta...”
Ngôn ngữ của nàng ấy đã rối loạn.
Sợ hãi vô cùng!
Những gì xảy ra trước mắt tựa như một giấc mơ.
Cô gái váy trắng không đáp lời.
Tĩnh Tri lại hỏi: “Rốt cuộc cô đã làm thế nào?!"
Trong giọng nói mang theo vẻ van nài.
Nếu đối phương bằng lòng nói cho, nàng ấy lập tức có thể vượt qua Thần Hồn Cảnh, thậm chí ra khỏi vũ trụ hiện hữu.
Nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương chịu nói!
Ngặt nỗi đối phương không nói!
Thật ra thì với cô gái váy trắng, đây đều là những thứ vô cùng thấp kém, không có chút giá trị nào.