*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mẹ kiếp!
Mắc bẫy của người phụ nữ này rồi!
Tĩnh Tri còn muốn nói gì đó thì Diệp Huyên chợt nói: “Rốt cuộc cô có còn muốn ra khỏi vũ trụ hiện hữu này không?”
Tĩnh Tri nghiêm túc lại: “Kết hoạch của ta là…”
Một lát sau, Diệp Huyên giơ ngón tay cái: “Hay!”
Tĩnh Tri cười nói: “Đợi ta!”
Dứt lời, nàng ta xoay người rời đi.
Sau khi Tĩnh Tri biến mất, Tiểu An chợt nói: “Có thể tin tưởng nàng ta không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Có thể!”
Tiểu An nhìn Diệp Huyên: “Vì sao?”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Vì nàng ta từng gặp Thanh Nhi!”
Tiểu An hơi khó hiểu, Diệp Huyên cười nói: “Người từng gặp Thanh Nhi đều không thể kiêu ngạo!”
Nói xong, hắn kéo Tiểu An xoay người rời đi.
Nếu Tĩnh Tri chưa từng gặp Thanh Nhi, chắc chắn hắn không dám tin tưởng nàng ấy.
Nhưng người phụ nữ này từng gặp Thanh Nhi!
Chẳng những thế, có lẽ nàng ấy còn từng bị Thanh Nhi dạy dỗ, nếu không, người phụ nữ này sẽ không chủ động làm thân!
…
Hành cung của Tĩnh Tri.
Hôm nay, Cổ Mệnh đi tới hành cung của nàng ấy, trong đại điện, Tĩnh Tri cười nói: “Cổ Mệnh tộc trưởng, mời ngồi!”
Cổ Mệnh ngồi xuống, sau đó nhẹ giọng nói: “Thực lực của Diệp Huyên hơi vượt khỏi dự liệu của ta!”
Tĩnh Tri lắc đầu cười khẽ: “Cổ Mệnh tộc trưởng, ta đã nói với ông từ trước rồi, tuyệt đối đừng khinh thường người này!”
Cổ Mệnh cười nói: “Thật ra ta có hứng thú với cô gái váy trắng sau lưng hắn hơn!”
Nghe vậy, Tĩnh Tri không nhịn được khẽ run.
Có hứng thú với cô gái váy trắng?
Tĩnh Tri nhìn Cổ Mệnh, thật ra nàng ấy rất muốn mắng y một trận: Ông nghĩ mình xứng giao thủ với tiền bối sao?
Nàng ấy thừa nhận là Cổ Mệnh rất mạnh.
Nhưng y vẫn không đủ tư cách giao thủ với cô gái váy trắng!
Cổ Mệnh chợt hỏi: “Tĩnh Tri cô nương, cô có biết tung tích của cô gái váy trắng không?”