Tĩnh Tri không nhịn được quay đầu nhìn Tiểu An, hơi bất bình: “Cô xem kìa, hắn ta đang nói tiếng người sao?”
Tiểu An nhìn Diệp Huyên: “Đúng là hơi quá đáng!”
Tĩnh Tri lắc đầu: “Ta thật muốn dùng búa đập chết hắn!”
Sắc mặt của Thái Nhất Sinh Thuỷ ở đối diện Diệp Huyên vô cùng khó coi!
Gã cảm thấy mình bị sỉ nhục!
Diệp Huyên đột nhiên nói tiếp: “Cho nên, đây là tầm quan trọng của việc có muội muội! Ông không có muội muội, ông tu luyện ba trăm nghìn năm, ta có muội muội, ta không cần tu luyện đã có thể làm được rồi!”
Tĩnh Tri nghe vậy thì không khỏi nổi giận: “Thái Nhất Sinh Thuỷ, ông có thể đừng nói chuyện với hắn không? Không phải ông muốn giết hắn à? Ông ra tay nhanh đi! Nói chuyện với hắn làm gì? Ông không sợ bị hắn chọc tức chết sao?”
Cổ Mệnh cũng không nhịn được nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Sinh Thuỷ huynh, giết chết hắn đi!”
Y cũng sắp không chịu được nói rồi!
Có muội muội thì ghê gớm lắm sao?
Nghĩ đến đây, y lắc đầu.
Có muội muội đúng là ghê gớm thật!
Mẹ kiếp!
Tên này dựa vào thanh kiếm này mới có thể đánh nhau với y và Thái Nhất Sinh Thuỷ, nếu không vì thanh kiếm này, Diệp Huyên vốn không phải đối thủ của hai người họ!
Đặc biệt là Thái Nhất Sinh Thuỷ phải tu luyện ba trăm nghìn năm mới có thể thoát khỏi thời không này đấy!
Mà Diệp Huyên thì sao?
Tên này còn chưa từng tu luyện!
Ngươi nói có tức hay không chứ?
Càng nghĩ càng giận!
Thái Nhất Sinh Thuỷ phía xa đột nhiên cười nói: “Diệp Huyên, ta thừa nhận người tạo ra thanh kiếm này không tầm thường, nhưng đó là việc của người tạo ra thanh kiếm này liên quan gì đến ngươi chứ?”
Diệp Huyên nhìn Thái Nhất Sinh Thuỷ: “Đó là muội muội của ta!”
Thái Nhất Sinh Thuỷ nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi cũng biết đó là muội muội ngươi, chứ đâu phải ngươi!”
Diệp Huyên cười đáp: “Muội muội ta mạnh chính là ta mạnh!”
Mọi người: “…”
Thái Nhất Sinh Thuỷ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có thể giữ thể diện cho mình một chút không?”
Diệp Huyên cười to: “Thái Nhất Sinh Thuỷ, ông nói nhảm nhiều thế làm gì? Tiếp tục chiến đấu đi!”