*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông áo xanh nhìn Tiểu Tháp trước mắt: "Không gặp một thời gian, gan của ngươi nở ra hơi lớn đấy!"
Tiểu Tháp run giọng nói: "Chủ nhân... Ta, đều là do Tiểu chủ bảo ta làm hết á!"
Mí mắt Diệp Huyên giật lên, mẹ kiếp Tiểu Tháp này lại vu oan giá họa cho hắn!
Người đàn ông áo xanh liếc mắt nhìn Diệp Huyên, cười gằn: "Tiểu Tháp này từ khi theo con cũng trở nên ăn nói hàm hồ, con có tài thật đấy!"
Diệp Huyên: "..."
Người đàn ông áo xanh bỗng hỏi: "Biết tại sao ta đánh con không?"
Diệp Huyên do dự một chốc rồi đáp: "Không biết!"
Người đàn ông áo xanh nói: "Cũng không có lý do gì cả, chỉ là muốn đánh con một trận thôi!"
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Người đàn ông áo xanh nhìn Diệp Huyên, một lát sau, y khẽ thở dài.
Diệp Huyên ngập ngừng một lát rồi nói: "Cha, có gì cha cứ nói thẳng đi!"
Người đàn ông áo xanh nói: "Cũng là lỗi của ta!"
Nói rồi, y bỗng nhìn về phía Thái Nhất Sinh Thủy và Cổ Mệnh: "Phía sau hai tên này có thế lực nào không?"
Diệp Huyên gật đầu: "Có!"
Người đàn ông áo xanh nhìn Diệp Huyên: "Đi diệt đi!"
Diệt!
Mọi người sửng sốt.
Diệp Huyên cũng ngơ ngác: "Diệt?"
Người đàn ông áo xanh nhìn chằm chằm Diệp Huyên: "Có vấn đề gì à?"
Diệp Huyên trầm mặc.
Người đàn ông áo xanh nói: "Ta không muốn nói mấy đạo lý cao siêu gì đó với con đâu, bây giờ đi diệt thế lực của chúng đi!"
Diệp Huyên nghĩ một lát rồi gật đầu: "Vâng!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Lúc này, Thái Nhất Sinh Thủy ở phía xa đột nhiên nói: "Các hạ, chúng ta nhận thua!"
Muốn chịu thua!
Người đàn ông áo xanh nhìn Thái Nhất Sinh Thủy: "Nhận thua? Ngươi nghĩ đơn giản như vậy à?"