Đệ Nhất Kiếm Thần
Diệp Huyên lạnh lùng hỏi: “Vậy ngươi cho rằng ta là ai?"
Chương lão quắc mắt trừng hắn, trong lòng đã cảm thấy luống cuống.
Đường kiếm vừa rồi không phải do Diệp Huyên chém ra, mà là có người khác âm thầm điều khiển.
Nhưng lão lại không cảm nhận được!
Có nghĩa là gì?
Nghĩa là thực lực của người ấy vượt xa lão!
Là nhân loại? Hay là Thần Nhân tộc?
Chẳng lẽ là người đàn ông áo xanh?
Người đàn ông áo xanh!
Chương lão lập tức xác định.
Trong số nhân loại, chỉ có y mới có khả năng này!
Lão ta phóng tầm nhìn bốn phía với vẻ kiêng dè sâu đậm.
Ngày ấy, lão suýt nữa đã bị người này dùng một kiếm chém nát thần hồn.
Chương lão lạnh lùng liếc Diệp Huyên: “Đi!"
Sau đó lão và những người kế bên xoay người bước vào cửa đá, sau đó cửa liền đóng lại.
Bên dưới, Diệp Huyên nhìn về phía kiếm Thanh Huyên. Kiếm khe khẽ run lên trước khi rơi xuống trước mặt hắn.
Hắn im lặng cầm lấy nó.
Tại một tinh vực khác, cô gái váy trắng tiếp tục nhấc chân tiến bước.
Cứu vũ trụ ư?
Nàng ấy không có hứng thú.
Có lẽ Thiên Mệnh ban đầu từng có.
Nhưng nàng thì không.
Sở dĩ nàng ra tay là vì Diệp Huyên.
Chỉ cần hắn muốn, chỉ cần hắn nói một câu, nàng có thể vì hắn tiêu diệt toàn bộ vũ trụ.
Đối với nàng, sinh mệnh chỉ là một loại hình thức, có hay không cũng không sao.
Dĩ nhiên là trừ Diệp Huyên ra.
Đúng lúc này, cô gái váy trắng bỗng nhiên dừng bước, ngước mắt nhìn một cô gái khác đang đứng cách đó không xa.
Người kia thấy nàng ấy thì khẽ ngẩn ra, sau đó bật cười: “Thật là khéo!"
Cô gái váy trắng khẽ gật đầu như chào hỏi.
Cô gái kia nào phải người xa lạ gì, mà chính là Mộ Niệm Niệm.
Nàng ta cười hỏi: “Ta lén đến đây, nhưng cô hẳn là cưỡng chế đi lên, đúng không?"
Cô gái váy trắng gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.