Ma Vô Tiên nheo mắt: “Kiếm tu, ngươi quả thật có chỗ không đơn giản, nhưng mà, ngươi…”
Kiếm tu đột nhiên cắt ngang lời của Ma Vô Tiên: “Không cần nói nữa, tiếp một kiếm của ta!”
Vừa dứt lời, hắn ta lập tức rút kiếm chém ra.
Đơn giản mà trực tiếp!
Nhìn thấy một kiếm này, đồng tử Ma Vô Tiên đột nhiên co rụt lại, giây phút này, lão cảm nhận được nguy hiểm!
Sao người này lại mạnh mẽ đến vậy?
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu lão, nhưng không kịp nghĩ kỹ hơn, lão tiến lên trước một bước, một cú đấm tung ra, khoảnh khắc cú đấm tung ra, thời không tầng bốn vừa tới đột nhiên chồng lên nhau, sau đó hình thành một áp lực thời không cực kỳ kh ủng bố.
Nhưng mà, khi một kiếm kia của kiếm tu chém tới, áp lực thời không mạnh mẽ này bỗng nhiên vỡ nát.
Xoẹt!
Trong tầm mắt của mọi người, một thanh kiếm chui vào giữa lông mày Ma Vô Tiên.
Uỳnh!
Cơ thể Ma Vô Tiên lập tức vỡ nát, mà linh hồn của lão thì bị một thanh kiếm khóa chặt!
Thua rồi?
Giây phút này, đầu óc mọi người nơi đây chợt trống rỗng.
Tiên tổ Ma Vô Tiên này dễ dàng bị người ta chém như vậy?
Bên cạnh Diệp Huyên, yết hầu Quân Đế khẽ lăn, sau đó nói: “Đại ca, kiếm tu này là đại ca huynh?”
Diệp Huyên gật đầu.
Quân Đế lập tức nói tiếp: “Hắn ta là đại ca huynh, vậy chính là đại ta ca!”
Diệp Huyên: “…”
Kiếm tu liếc nhìn Ma Vô Tiên đang ngỡ ngàng kia, lắc đầu, trong mắt lóe vẻ thất vọng: “Kiếp sau đừng tùy tiện nói là vô địch!”
Ma Vô Tiên nhìn kiếm tu, trong mắt tràn đầy không thể tin nổi: “Vì sao loài người… ngươi có thể mạnh đến độ như vậy!”
Kiếm tu không trả lời Ma Vô Tiên, hắn ta quay người nhìn về phía Diệp Huyên: “Nhóc con, ta phải đi rồi!”
Diệp Huyên vội vàng nói: “Đại ca, huynh lại muốn đi nơi nào?”
Kiếm tu cười nói: “Nơi nào nguy hiểm thì đi nơi đó!”