Đệ Nhất Kiếm Thần
Cô bé váy đỏ ngồi trên tảng đá bên cạnh, đôi chân nhỏ nhắn đong đưa, trong tay cô bé là một miếng linh quả đã bị cắn một nửa.
Ở trước mặt cô bé, Vong Linh Đại Đế đang nhảy múa.
Không sai!
Một bộ xương khô đang nhảy múa, nhảy cũng rất hay!
Không thể không nói, cảnh tượng như vậy rất kỳ lạ.
Còn A La Sênh ở bên cạnh thì sắc mặt lại vô cùng nghiêm trọng, Vong Linh Đại Đế này là người nào?
Trăm vạn năm trước đã là Vô Gian Cảnh vô địch rồi!
Mà một cao thủ vô địch như vậy, lúc này lại đang nhảy múa!
Cô bé váy đỏ này rốt cuộc là ai?
Là Thập Phương Thần Đế sao?
A La Sênh trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng lúc này nàng ta cũng không dám hỏi, sợ khiến cô bé kia bực bội.
Không lâu sau, một ông lão đến Thập Phương Tuyệt Địa ông lão đi đến trước mặt A La Sênh, kính cẩn dâng lên một chiếc nhẫn chứa đồ.
A La Sênh lây chiếc nhẫn chứa đồ đưa cho cô bé, cô bé liếc nhìn, sau đó nhận lấy nhẫn chưa đồ rồi nói: “Đi!”
A La Sênh khẽ gật đầu, quay người rời đi.
Khi đi qua bên người Diệp Huyên, đột nhiên nàng ta dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Người nhà ngươi đâu?”
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức đau lòng.
Bởi vì cha không trả lời gì cả!
A La Sênh khẽ vỗ vai Diệp Huyên: “Bảo trọng!”
Nói xong, nàng ta bước nhanh biến mất nơi xa, đầu cũng chẳng buồn quay lại.
Lúc này, cô bé nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên cũng không nói gì.
Lúc này, cô bé đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Huyên, linh quả trong tay cô bé không biết khi nào đã biến thành một con dao găm.
Chính là con dao găm này, vừa nãy đã phanh thây Viêm Hoàng thành nghìn đoạn!
Cô bé nhìn Diệp Huyên: “Quỷ nghèo!”
Nói rồi đang muốn ra tay thì lúc này, Diệp Huyên bỗng lên tiếng: “Đợi đã!”
Cô bé nhìn Diệp Huyên chằm chằm, không nói gì, nhưng Diệp Huyên đã cảm nhận được sát ý kinh người.
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn: “Ngươi xem xem cái này đáng mười tỷ Hồn Tinh không!”
Tiểu Tháp lập tức nhảy lên: “Tiểu chủ, người cũng chẳng ngại gì cả vậy! Lại còn đi bán ta nữa!”
Diệp Huyên: “…”
Trước mặt Diệp Huyên, cô bé nhìn Tiểu Tháp, nàng ta nhíu mày, một lúc sau nàng ta lại lắc đầu: “Không đáng!”
Nghe vậy, Tiểu Tháp bỗng nổi giận: “Ngươi mà lại nói ta không đáng? Ta là đệ nhất tháp khắp chư thiên vạn giới đấy!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.