Vong Linh Đại Đế trầm giọng nói: “Cảnh giới ngươi khá thấp, nếu cảnh giới ngươi đạt đến Nhị Thập Đoạn thì với kiếm kỹ vừa rồi của ngươi, có thể nói là gần như vô địch trong những người Nhị Thập Đoạn, thậm chí có thể chiến đấu với cao thủ Vô Gian Cảnh! Vì vậy, trước tiên ngươi phải đột phá cảnh giới bản thân, nâng cao bản thân lên Nhị Thập Đoạn!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Vong Linh Đại Đế do dự chốc lát rồi nói: “Nhưng nếu ngươi muốn đạt đến Nhị Thập Đoạn thì nhất định phải có hồn tinh, ít nhất phải cần năm mươi vạn hồn tinh!”
Diệp Huyên có phần không hiểu: “Hồn tinh là vật gì?”
Vong Linh Đại Đế có chút nghi hoặc: “Ngươi không biết hồn tinh là vật gì?”
Diệp Huyên gật đầu: “Không biết!”
Sắc mặt Vong Linh Đại Đế có chút kỳ lạ, một lúc sau lại nói: “Hồn tinh là chỉ linh hồn ngưng tụ thành tinh phách, năng lượng tinh phách này rất kinh khủng, vượt xa cả tinh thạch gì đó, ở mức độ nào đó mà nói, một miếng hồn tinh tương đương với tâm huyết cả đời của một ngươi, tinh phách do linh hồn càng mạnh ngưng tụ thành thì cũng càng mạnh hơn! Ngươi phải đạt đến Nhị Thập Đoạn, ít nhất phải cần năm mươi vạn miếng hồn tinh!”
Năm mươi vạn miếng hồn tinh!
Diệp Huyên nhìn Vong Linh Đại Đế, Vong Linh Đại Đế quờ quạng hai tay: “Đừng nhìn ta, ta ngay cả sợi lông cũng không có!”
Diệp Huyên quan sát Vong Linh Đại Đế, quả thực, một sợi lông cũng không có, chỉ toàn xương cốt.
Vong Linh Đại Đế liếc nhìn Huyết Đồng bên cạnh, nhưng không nói gì.
Đương nhiên Diệp Huyên hiểu ý, hắn nhìn Huyết Đồng bên cạnh… Hồn tinh của nha đầu này chắc chắn rất nhiều!
Huyết Đồng liếc nhìn Diệp Huyên: “Một xiên hồ lô đổi một vạn miếng hồn tinh!”