*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Huyết Đồng gật đầu: “Ngươi không phải người bình thường, giết ngươi rồi ta sẽ gặp họa lớn”.
Diệp Huyên gật đầu: “Vì vậy, ngươi lựa chọn làm bạn với ta?”
Huyết Đồng liếc nhìn Diệp Huyên: “Nếu không ngươi cho rằng ta thực sự ngốc đến mức mười vạn miếng hồn tinh mà đổi lấy hai xiên hồ lô của ngươi?”
Diệp Huyên: “…”
Huyết Đồng đột nhiên dừng bước, lúc này cô bé và Diệp Huyên đã ở trước một đại điện, cô bé nhìn Diệp Huyên: “Có biết đây là nơi nào không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Huyết Đồng nói: “Đây là kho tàng bảo vật của Cửu Thiên Tộc, bên trong có rất nhiều thần vật!”
Nghe vậy, Diệp Huyên vội nói; “Chúng ta đi vào xem xem!”
Tuy nói là vậy, nhưng hắn cũng không đi vào, mà đang đợi Huyết Đồng đi vào!
Thấy Diệp Huyên không đi vào trước, Huyết Đồng li3m kẹo hồ lô, sau đó nói: “Ngươi rất thông minh!”
Nói rồi, cô bé đi vào trong đại điện, cô bé chỉ vừa bước một chân vào thì một luồng sáng trắng đột nhiên lao đến.
Huyết Đồng vung tay áo.
Ầm!
Luồng sáng trắng kia lập tức tan vỡ.
Huyết Đồng nhìn Diệp Huyên: “Vừa nãy nếu ngươi lao vào, cho dù không chết thì thân xác cũng sẽ mất rồi!”
Nói xong, cô bé đi vào trong.
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi vào theo.
Vừa vào đại điện, Diệp Huyên đã ngây người.
Trong cả đại điện chưa đầy các thần vật, những thần vật này vừa nhìn đã biết không phải loại tầm thường.
Lúc này, Huyết Đồng đột nhiên nói: “Thần vật ở đây, mỗi một thứ ít nhất cũng đáng giá trăm vạn hồn tinh! Mà ở đây, có ít nhất trên nghìn món, những thứ này đều là của cải của Cửu Thiên Tộc, bây giờ đều cho ngươi cả!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Đều cho ta?”
Huyết Đồng li3m kẹo hồ lô: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên nhìn Huyết Đồng: “Tại sao?”
Huyết Đồng chớp mắt: “Chúng ta là bạn mà!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta tin ngươi mới lạ!”
Huyết Đồng cười: “Muốn hay không muốn?”
Diệp Huyên lập tức nói: “Đương nhiên muốn!”
Nói rồi, hắn lập tức thu lấy những thần vật đó.
Thật ra, hắn cũng không quá động lòng.