Thần Đạo Lĩnh hờ hững nói: “Ông không thấy cả cô bé kia cũng không dám đả thương hắn à?”
Thái Nhất Ngôn cười khổ.
Thần Đạo Lĩnh lại nói: “Trở về chữa thương đi! Sau này đừng gây chuyện với Diệp công tử này nữa!”
Thái Nhất Ngôn cúi chào: “Ta hiểu rồi!”
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Thần Đạo Lĩnh nhìn Diệp Huyên và Hung Nghê vừa biến mất phía xa, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
…
Diệp Huyên dẫn Hung Nghê về lại học viện nữ tử, sau đó hắn đưa Hung Nghê đến trước mặt Đinh cô nương, Diệp Huyên nhìn Hung Nghê: “Cô trò chuyện với Đinh cô nương đi!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Hung Nghê nhìn Đinh cô nương, li3m kẹo hồ lô, không nói một lời.
Đinh cô nương cười nói: “Trên người hắn có thời không thần bí, cô muốn có được nhưng lại sợ, sợ điều gì? Sợ lai lịch của hắn! Nếu ta đoán không lầm, bây giờ cô muốn hiểu rõ lai lịch của hắn, nếu biết được lai lịch của hắn không uy hiếp đến ngươi, ngươi sẽ không chút do dự gi3t chết hắn, đúng không?”
Hung Nghê cười: “Ngươi nói rất đúng!”
Đinh cô nương khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.
Hung Nghê chớp mắt: “Ngươi không lo lắng sao?”
Đinh cô nương cười hỏi ngược lại: “Ta phải lo lắng điều gì?”
Hung Nghê nhìn Đinh cô nương: “Ngươi không lo ta sẽ đánh chết hắn thật à?”
Đinh cô nương vỗ nhẹ lên vai Hung Nghê: “Tất cả kẻ thù của hắn đều là đồ chơi mà muội muội hắn để lại cho hắn!”