*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hư Vọng ở bên cạnh Diệp Huyên trầm giọng nói: "Hắc Ám Chi Linh, giết không?"
Diệp Huyên quay đầu liếc nhìn Hư Vọng, sau đó nói: "Chúng ta phải lấy đức thu phục người trước, không được thì giết!"
Hư Vọng gật đầu: "Đã hiểu!"
Diệp Huyên nhìn Hắc Ám Chi Linh: "Ta muốn gặp Vương của các ngươi!"
Hắc Ám Chi Linh châm chọc: "Muốn gặp Ngô Vương? Ngươi mà cũng xứng?"
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Hư Vọng: "Giết được rồi đấy!"
Hư Vọng lập tức biến mất tại chỗ!
Xoẹt!
Hắc Ám Chi Linh còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị xóa sổ!
Sau khi dừng lại, Hư Vọng nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, nàng ta có chút phấn khích, cảm giác này thật quá sung sướng! Có thể nói, khi cầm kiếm này trong tay, nàng ta vô địch trong cùng cảnh giới!
Diệp Huyên liếc mắt nhìn xa xa, cười nói: "Hắc Ám Chi Vương, ngươi cũng kiêu căng ghê đấy!"
Tiếng như sấm rền, cây cối hắc ám xung quanh rung lên kịch liệt.
Nhưng không hề có lời nào đáp lại!
Diệp Huyên híp mắt, hắn bước tới trước một bước, sau đó lại nói: "Hắc Ám Chi Vương, trong vòng mười hơi thở, nếu ngươi không đi ra thì bản quân sẽ dọn sạch Rừng Rậm Hắc Ám này của ngươi!"
Nghe Diệp Huyên nói thế, Hư Vọng ở bên cạnh cũng thấy nóng máu lên.
Hung hăng thật!
Đi theo đại lão thích quá!
Nhưng vẫn không có ai trả lời.
Thời gian từng chút trôi qua...
Diệp Huyên nhíu mày lại, mẹ nó, tên này không xuất hiện thật à?
Nếu không xuất hiện thì chẳng lẽ mình phải tiêu diệt Rừng Rậm Hắc Ám này thật?
Với thực lực của hắn bây giờ, muốn dọn sạch Rừng Rậm Hắc Ám hình như có hơi quá sức!
Ngay khi thời gian mười hơi