Nói xong, hắn chậm rãi bước về phía Dương Niệm Tuyết!
Thấy thế, Võ Linh Vương và Triệu Thần Tiêu đều nhíu mày lại, mà Hoang Nguyên Thần kia thì nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, không nói gì. Lúc này đây hắn ta cũng có chút kiêng kị với Diệp Huyên, hắn ta cũng sợ chứ, lỡ như tên này là Mệnh Tri Cảnh thật thì sao?
Ngay lúc Diệp Huyên tới gần lao tù thời không kia, trong mắt Võ Linh Vương loé lên một tia sáng lạnh, định ra tay thì Triệu Thần Tiêu ở bên cạnh đã ngăn lại.
Triệu Thần Tiêu nhìn Diệp Huyên ở phía xa: "Để xem đã!"
Võ Linh Vương do dự một chút rồi cũng không ra tay nữa, phải biết nơi đây là lao tù thời không, hơn nữa còn là do đích thân ông ta và Triệu Thần Tiêu bố trí, người bình thường căn bản không thể phá vỡ!
Dứt lời, hắn liếc bước chân vào trong lao tù thời không kia! Thấy cảnh này, Võ Linh Vương và Triệu Thần Tiêu liền bối rối!
Vậy là đi vào rồi?
Ở một bên khác, sắc mặt Hoang Nguyên Thần cũng vô cùng nghiêm nghị!
Tên này có thể đi vào được lao tù thời không?
Là Mệnh Tri Cảnh thật à?
Phía xa, Diệp Huyên đi tới trước mặt Dương Niệm Tuyết, hắn cười nói: "Đi thôi!"
Nói xong, hắn kéo tay Dương Niệm Tuyết, nháy mắt, lực lượng thời không thần bí bao vây Dương Niệm Tuyết lập tức biến mất không còn tăm hơi!
Thấy cảnh này, trong mắt Dương Niệm Tuyết cũng ánh lên một tia kinh ngạc.
Cứ thế, Diệp Huyên dẫn Dương Niệm Tuyết ra khỏi lao tù thời không kia!
Ở một bên khác, sắc mặt của Võ Linh Vương và Triệu Thần Tiêu đã vô cùng khó coi.
Võ Linh Vương đang định ra tay thì Triệu Thần Tiêu đã cản lại.
Lúc này, Diệp Huyên xoay người nhìn về phía Võ Linh Vương và Triệu Thần Tiêu, hắn không nói gì, chỉ cười khẩy một cái, ánh mắt kia tựa như đang nhìn hai con giun dế!