*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.775: Vì Không Dám Dùng!
Cảm nhận được những năng lượng tối đó, vẻ mặt Diệp Huyên hơi nghiêm túc, bây giờ hắn đã biết vì sao cao thủ Phá Không Cảnh mạnh hơn cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính rồi! Những năng lượng tối này thật sự rất mạnh, dù là hắn cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Diệp Huyên không nghĩ nhiều nữa, sau khi đạt đến Phá Không Cảnh, hắn bắt đầu tiếp tục luyện tập kiếm kỹ của mình!
Mà bây giờ, mỗi lần rút kiếm, hắn cũng không cảm thấy quá mất sức nữa!
Nhưng mỗi lần rút kiếm vẫn tốn rất nhiều năng lượng, với tình huống của hắn bây giờ, trong nửa canh giờ nhiều nhất chỉ có thể rút được hai lần!
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên cười khẽ: “Kiếm kỹ này được dung hợp từ hai loại kiếm kỹ, phải đặt tên một lần nữa! Nên đặt là gì đây?”
Nói xong, hắn im lặng suy nghĩ, một lát sau, hắn hơi cong môi: “Cứ gọi là Rút Kiếm Định Sinh Tử đi! Ha ha…” ! Cười một hồi, hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện, hắn vung tay phải lên, hai thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn.
Kiếm Ám Thương, còn có thanh kiếm Vân Thắng chế tạo cho hắn.
Hai thanh kiếm này đều có bậc Thánh, đương nhiên thanh kiếm Vân Thắng chế tạo cho hắn tốt hơn một chút.
Hắn đặt tên cho thanh kiếm Vân Thắng chế tạo là Linh Tiên.
Trước đó hắn điên cuồng tu luyện Rút Kiếm Định Sinh Tử, đều sử dụng thanh kiếm bình thường, chưa từng sử dụng kiếm Linh Tiên này.
Vì không dám dùng!
Nếu sử dụng nó, chắc chắn có thể hủy diệt cả phòng tu luyện này.
Dù hắn rất tò mò về uy lực của thanh kiếm này sau khi thêm Rút Kiếm Định Sinh Tử vào, nhưng hắn vẫn không thử.
Cứ để đấy!
Diệp Huyên rời khỏi phòng tu luyện, hắn đi đến thế giới dưới lòng đất bên dưới đường Tử Hỏa.
Trước giờ hắn vẫn chưa từng quên chuyện Việt Kỳ.
Nhưng khi hắn đi tới đại điện kia, thì cửa điện lại đang đóng chặt.
Thấy cảnh này, Diệp Huyên cau mày, hắn đang muốn lặng lẽ lẻn vào thì lúc này, cửa đột nhiên mở ra, một giọng nói vang lên: “Vào đi!”
Giọng nói của Viêm Già!
Diệp Huyên vội vã đi vào, trước mặt Viêm Già bày một cái bàn dài đỏ như lửa, một người phụ nữ đang nằm trên bàn.
Diệp Huyên cười ngượng ngùng, suýt quên mất Viêm Già này vốn dĩ ở trong tháp Giới Ngục.
Viêm Già chỉ vào Việt Kỳ: “Dùng khí hỗn động của ngươi bồi dưỡng thân thể của nàng ta”.
Diệp Huyên nói: “Đưa khí hỗn độn vào trong cơ thể của người?”
Viêm Già gật đầu: “Bây giờ nàng ta chưa có ý thức, sau khi đưa khí hỗn độn vào trong người nàng ta, ngươi phải dẫn dắt nó chậm rãi bồi dưỡng thân thể nàng ta…”
Nói đến đây, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Trong quá trình này, ngươi phải sờ khắp cả người nàng ta, ngươi sẽ không có suy nghĩ xấu gì đó chứ?”
Diệp Huyên: “…”.
776: Có Chút Ấn TượngSờ khắp cả người…
Diệp Huyên sững sờ một lúc lâu, cuối cùng, hắn nhìn về phía Viêm Già: “Việc này hoàn toàn có thể để tiền bối giúp, đúng không?”
Viêm Già nhìn Diệp Huyên: “Có thể, nhưng khí hỗn độn này của ngươi là thần vật, giao cho ta, ngươi yên tâm sao?” Diệp Huyên cười, hắn vung tay phải lên, một tia khí hỗn độn xuất hiện trước mặt Viêm Già, sau đó hắn xoay người lùi sang một bên.
Viêm Già nhìn Diệp Huyên, không nói gì nữa, bắt đầu sử dụng khí hỗn độn bồi dưỡng thân thể cho Việt Kỳ.
Diệp Huyên ở bên cạnh lẳng lặng chờ đợi.
Nhìn Việt Kỳ phía xa, Diệp Huyên nhớ đến Thanh Thương giới, Thương Kiếm Tông…
Thời gian từng chút trôi qua, khoảng hai ngày sau, Việt Kỳ đột nhiên mở mắt ra, Diệp Huyên cách đó không xa vội vã đi qua. ! Ánh mắt Việt Kỳ hơi mơ màng, Diệp Huyên vội nói: “Việt sư tôn?”
Việt Kỳ nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi là?”
Nghe vậy, Diệp Huyên sa sầm mặt, hắn quay đầu nhìn về phía Viêm Già, nàng ta nói: “Thân thể và linh hồn của nàng ta vừa mới dung hợp, ký ức tạm thời chưa thể khôi phục hoàn toàn, cho nàng ta một ít thời gian”.
Diệp Huyên gật đầu, sau đó nhìn về phía Việt Kỳ, cười nói: “Không nhớ ta sao?”
Việt Kỳ nhìn Diệp Huyên, hơi cau mày: “Có chút ấn tượng…”
Diệp Huyên cười nói: “Không sao, sau này từ từ sẽ nhớ”.
Lúc này, Việt Kỳ nhìn cơ thể của mình, khi phát hiện mình không mặc gì, nàng ấy càng nhíu chặt mày hơn, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi cởi?”
Diệp Huyên vội xua tay: “Không không, là vị tiền bối bên cạnh ta cởi, cũng là nàng ấy cứu người!”
Việt Kỳ nhìn về phía Viêm Già ở cách đó không xa, sau đó nàng ấy đứng lên, nàng ấy vừa đứng, Diệp Huyên đã vội xoay người, nói: “Việt sư tôn, người mặc đồ vào trước đi!”
Việt Kỳ nhìn Diệp Huyên: “Dù sao cũng đã bị ngươi thấy hết rồi, không phải à?”
Diệp Huyên: “…”
Việt Kỳ cúi người với Viêm Già: “Cảm ơn”.
Viêm Già nói: “Ngươi có thể nhớ lại một vài chuyện, đúng không?”
Việt Kỳ gật đầu.
Viêm Già gật đầu: “Bây giờ thân thể và linh hồn của ngươi vừa mới dung hợp, thực lực tạm thời vẫn không thể khôi phục, đợi sau khi thân thể và linh hồn hoàn toàn dung hợp hẳn nghĩ đến chuyện khôi phục thực lực, hiểu chưa?”
Việt Kỳ gật đầu, sau đó nàng ấy quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Cho ta một bộ quần áo!”
Diệp Huyên vội vã lấy trường bào ra khoác lên cho Việt Kỳ, hắn do dự một hồi rồi nói: “Người thật sự không nhớ ra ta sao?”
Việt Kỳ nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Huyên cười khổ: “Không sao, sau này từ từ nhớ lại”.
Việt Kỳ không nói gì.
Diệp Huyên đợi thêm một lát vẫn không có được câu trả lời, hắn rời khỏi đại diện.
Trong điện.
Viêm Già đột nhiên nói: “Hắn rất quan tâm ngươi”.
Việt Kỳ nhẹ giọng đáp: “Ta không trách hắn”.
Viêm Già hỏi: “Vậy vì sao không nói thẳng với hắn?”
777: Cậu Biết Nhà Họ Độc Cô Chứ?Việt Kỳ trả lời: “Khi nãy đang suy nghĩ, mất tập trung”.
Viêm Già: “…”
Diệp Huyên vừa rời khỏi lòng đất, Đại trưởng lão đã tìm đến hắn: “Ông lão ở tiệm rèn xảy ra chuyện rồi”. Vân Thắng?
Diệp Huyên cau mày: “Chuyện gì ạ?”
Đại trưởng lão nặng nề nói: “Trước đó trong Đạo Nhất Thành xảy ra đại chiến, tiệm rèn bị phá hủy…”
Nói xong, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Đây cũng là chuyện của nhà họ Vân, đừng nói là cậu muốn nhúng tay nhé?”
Diệp Huyên ngây người: “Đương nhiên là không!” ! Đại trưởng lão nhẹ giọng nói: “Vì cậu có bảo vật, nên có rất nhiều người chú ý đến cậu, đừng nhúng tay vào vũng nước đục này nữa”.
Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu rồi!”
Đại trưởng lão gật nhẹ đầu: “Cậu biết nhà họ Độc Cô chứ?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Chưa từng nghe nói!"
Đại trưởng lão nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên cười khổ: “Thật sự chưa từng nghe nói”.
Đại trưởng lão do dự một chút, sau đó nói: “Đây là một gia tộc lớn đến từ Thiên Vực… Nói chung, trước khi Viện trưởng chưa trở về, cậu cố hết sức đừng rời khỏi học viện”.
Diệp Huyên hỏi với giọng điệu nặng nề: “Lại có người muốn đến tìm ta à?”
Đại trưởng lão nhìn hắn: “Cậu đó, bây giờ cố mà khiêm tốn một chút!”
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Diệp Huyên đứng im tại chỗ, sau đó xoay người biến mất.
Một lát sau, Diệp Huyên đi tới Đạo Nhất Thành, lúc đến tiệm rèn một lần nữa, tiệm rèn kia đã không còn nữa!
Xảy ra chuyện rồi!
Diệp Huyên sa sầm mặt, hắn nhìn một vòng xung quanh, đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, chính là Vân Thắng kia!
Diệp Huyên đang muốn nói chuyện, Vân Thắng đã kéo hắn rời đi.
Bên ngoài Đạo Nhất Thành, Vân Thắng dẫn Diệp Huyên đi tới dưới thác nước trong núi thẳm, hai người vừa tiếp đất, Vân Thắng đã ngồi thẳng xuống đất.
Diệp Huyên thay đổi sắc mặt, vì lúc này hắn mới phát hiện, Vân Thắng bị thương nặng.
Vân Thắng lắc đầu: “Ta không có nhiều thời gian như vậy!”
Diệp Huyên đang muốn nói chuyện, Vân Thắng đột nhiên nhìn về phía hắn, sau đó lấy một con dấu đen to bằng nắm đấm ra đưa cho hắn: “Bên trong con dấu này có truyền thừa kỹ thuật đúc vũ khí của nhà họ Vân ta và một báu vật của nhà họ Vân, bây giờ, ta đưa nó cho ngươi”.
Diệp Huyên nặng nề hỏi: “Tiền bối, người là?”