Im lặng một lúc sau, Diệp Huyên lấy kiếm Thanh Huyên ra, sau đó nói: “Thanh Nhi, ban phúc cho ta!”
Nói xong, hắn đi về phía xa!
Mẹ nó!
Sợ cái khỉ gì!
Nếu đã tới, thì lý nào lại quay về?
Làm là xong thôi!
Diệp Huyên không hề phát hiện, sau khi hắn nói xong câu này thì trên mũi kiếm Thanh Huyên trong tay hắn chợt lóe sáng.
Rất nhanh, đến Diệp Huyên cũng không phát hiện ra!
Sau khi Diệp Huyên đi vào vùng thời không thần bí, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên khẽ run, sau đó, thời không như nước kia lập tức bị tách làm hai phần.
Diệp Huyên cười lạnh, đang định tiếp tục tiến lên thì lúc này, hắn bỗng quay người nhìn qua, cách đó không xa có một cô gái đang nhìn hắn chằm chằm!
Cô gái này không phải ai khác, mà chính là Tuyết Linh Lung!
Lúc này, quanh người Tuyết Linh Lung đang được bao phủ bởi một tầng khí thể lạnh băng, chính là khí thể lạnh băng bảo vệ nàng ta.
Tuyết Linh Lung cứ nhìn Diệp Huyên như vậy, Diệp Huyên có chút xấu hổ: “Tuyết cô nương, ngươi cũng ở đây à!”
Tuyết Linh Lung thấp giọng nói: “Thì ra Diệp công tử thâm tàng bất lộ!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Nếu đã bị cô nương phát hiện rồi thì ta cũng không giấu diếm nữa! Thực chẳng giấu gì, ta là kiếm tiên đứng đầu nhân gian!”
Tuyết Linh Lung nhíu mày: “Kiếm tiên đứng đầu nhân gian?”
Diệp Huyên cười nói: “Đúng vậy, kiếm tiên đứng đầu nhân gian!”
Tuyết Linh Lung: “…”
Diệp Huyên đột nhiên quay người đi về phía xa, lúc này, Tuyết Linh Lung bỗng nói: “Diệp công tử!”
Diệp Huyên quay người nhìn Tuyết Linh Lung, cười nói: “Linh Lung cô nương có chuyện gì?”
Tuyết Linh Lung do dự chốc lát rồi nói: “Diệp công tử, ta không thể cử động được ngươi có thể đưa ta cùng đi không?”
“Không thể cử động?”
Diệp Huyên nhíu mày, hắn quan sát Tuyết Linh Lung, sau đó cười nói: “Tuyết Linh Lung cô nương, ta cảm thấy không đúng lắm! Thứ nhất, ta không có hảo cảm gì với cô, thứ hai, ta muốn đi tìm bảo vật, tại sao phải đưa ngươi đi rồi chia chác chứ?”
Tuyết Linh Lung thấp giọng nói: “Diệp công tử, đây là một âm mưu!”
Diệp Huyên lại nhíu mày: “Âm mưu?”
Tuyết Linh Lung gật đầu: “Là âm mưu của Võ Khánh, hắn ta lợi dụng đặc thù của nơi này để vây giữ nhóm người Táng Man Nhi lại, mục tiêu thật sự của hắn không phải là bí cảnh kia, mà là thánh mạch và quặng tinh cực phẩm của những gia tộc chúng ta bên ngoài!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ý của cô là nói di tích này là giả?”
Tuyết Linh Lung lắc đầu: “Không phải giả, nhưng, nơi này căn bản không phải nơi hắn có thể đi vào, thời không phía trước càng lúc càng mạnh, ngoài mười hai vị Mệnh Tri Cảnh năm đó, thì căn bản không ai có thể đi vào trong!”