*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên chớp mắt: “Ngươi muốn hiểu rõ thời không thần bí kia sao?”
Tuyết Linh Lung chần chừ rồi gật đầu.
Diệp Huyên gật đầu: “Như vậy đi! Cô làm đồ đệ ta, ta dạy cho cô!”
Đồ đệ!
Tuyết Linh Lung ngây người.
Đồ đệ?
Vẻ mặt Tuyết Linh Lung có chút kỳ quái.
Diệp Huyên cười nói: “Không nguyện ý sao?”
Tuyết Linh Lung có chút do dự.
Diệp Huyên cười nói: “Không miễn cưỡng!”
Nói rồi, hắn chỉ về phía xa: “Linh Lung cô nương, ta đưa cô ra ngoài vậy!”
Tuyết Linh Lung ngây người, sau đó nói: “Chúng ta không phải muốn đi vào đại điện kia sao?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Vậy cô đi vào đi!”
Tuyết Linh Lung ngạc nhiên: “Ngươi thì sao?”
Diệp Huyên cười ha ha một tiếng, không nói gì.
Tuyết Linh Lung đã hiểu rồi!
Dựa vào đâu mà ngươi ta lại đưa ngươi đi vào?
Tuyết Linh Lung im lặng một lúc sau đó nói: “Tiền bối, ngươi xem trọng điểm gì ở ta?”
Diệp Huyên cười ha ha: “Xin lỗi, hiện tại ta không muốn nhận cô làm đồ đệ nữa!”
Nói rồi, hắn quay người đi về phía đại điện kia.
Tuyết Linh Lung sững sờ, sau đó, nàng ta lập tức đi theo, mà lúc này, Diệp Huyên bỗng dừng bước, hắn quay người nhìn Tuyết Linh Lung, hắn cứ nhìn Tuyết Linh Lung như vậy, không nói gì, nhưng vẻ mặt có phần lạnh lẽo.
Tuyết Linh Lung kinh sợ trong lòng, nàng ta biết, người đàn ông trước mặt này tức giận rồi!
Diệp Huyên cười nói: “Đừng đi theo ta nữa, ta chỉ nói lần này thôi!”
Nói xong, hắn quay người đi về phía đại điện.
Tuyết Linh Lung ở nguyên tại chỗ, vẻ mặt có chút khó coi.
Ở phía xa, Diệp Huyên đã đến trước cửa đại điện, hắn vung tay áo, cửa lớn đại điện chậm rãi được mở ra, Diệp Huyên đi vào trong đó.
Bên trong đại điện, trống rỗng một khoảng.