Võ Linh Mục thoáng nhìn sợi chỉ bạc quấn trên cánh tay Cổ Sầu, cười nói: “Ta không đáng để ngươi dùng sợi chỉ bạc sao?”
Cổ Sầu lắc đầu: “Ngươi là dùng võ nhập đạo, cho nên, ta muốn dùng võ đạo đánh bại ngươi!”
Võ Linh Mục cười ha ha: “Hay cho câu dùng võ đạo đánh bại ta…”
Nói xong, ông ta mở lòng bàn tay trái ra, trong lòng bàn tay trán có một viên đá.
Võ Linh Mục nhìn Cổ Sầu: “Một lần cuối cùng!”
Cổ Sầu liếc nhìn viên đá trong tay Võ Linh Mục: “Đây chính là đá võ của ngươi sao?”
Trong mắt Võ Linh Mục lóe vẻ kinh ngạc: “Ngươi cũng biết?”
Cổ Sầu cười nói: “Năm đó một vị tiên tổ của Ác tộc ta thua bởi đá võ này của ngươi!”
Võ Linh Mục cười nói: “Vô số năm qua, ta có thêm một vài tâm đắc khác, muốn xin ngươi chỉ giáo một chút!”
Vừa dứt lời, ông ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, đá võ kia đột nhiên hóa thành một vệt sáng chui vào giữa lông mày Võ Linh Mục.
Uỳnh!
Cơ thể Võ Linh Mục run rẩy kịch liệt, ngay sau đó, hơi thở của ông ta đột nhiên điên cuồng tăng vọt, hơi thở này càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng, vùng thời không không biết tên này trực tiếp sôi lên sùng sục, bên ngoài thời không cũng dần dần trở nên mờ ảo!
Cho dù là thời không bên trong hay thời không bên ngoài thì đều không chịu nổi hơi thở mạnh mẽ do Võ Linh Mục tỏa ra!
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt đám Thánh Giả Mệnh Tri Mục Ma kia đều là khó mà tin nổi.
“Thần Giả Mệnh Tri!”
Mục Ma nhìn chằm chằm Võ Linh Mục, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Lúc này, Diệp Huyên bên dưới đột nhiên nhìn về phía ông ta: “Mục Ma, Thần Giả Mệnh Tri là cái gì?”