*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông trung niên: “Giết người, nhưng không phải ngươi”.
Thấy ánh mắt ông ta lia sang, Tuyết Sơn Vương bình tĩnh lên tiếng: “Giết ta?"
Người đàn ông trung niên cười: “Ngươi từng nói vì chúng ta không cho tài nguyên nên ngươi sẽ tự mình đi lấy?"
Tuyết Sơn Vương nhìn lại, không chút sợ hãi: “Phải”.
Người đàn ông trung niên cười: “Vậy thì đến đây”.
Dứt lời, ông ta bước tới. Cây thương kia rời khỏi ngực Cổ Sầu, một khắc sau đã xuất hiện trước mặt Tuyết Sơn Vương.
Tuyết Sơn Vương biến mất.
Người đàn ông trung niên cười: “Bao trùm thời không?"
Ông ta vung tay gọi trường thương đến, sau đó đâm về bên phải.
Roạt!
Thời không bị xé rách, một vòi máu tươi bắ n ra, kèm theo một bóng người bay ngược.
Tuyết Sơn Vương!
Khi ấy, người đàn ông trung niên lại vung tay lên.
Ầm!
Tấm lưới thời không màu đen bắt lấy Tuyết Sơn Vương. Lệ khí lóe lên trong mắt, ông ta tung ra cú đấm.
Ầm!
Tấm lưới biến dạng nhưng không bị vỡ.
Tuyết Sơn Vương đang định ra tay tiếp thì người đàn ông trung niên kia biến mất. Đồng tử Tuyết Sơn Vương rụt lại, giơ hai tay lên đỡ.
Phập!
Một cây thương xuyên thấu qua tay ông ta, cắm thẳng vào trán.
Ầm!
Thân thể Tuyết Sơn Vương cứng đờ.
Sắc mặt đám người Phàm Giản trở nên nghiêm trọng chưa từng có.
Tuyết Sơn Vương vô địch cứ thế bị giết ư?
Người đàn ông trung niên cười nói: “Ngươi cho rằng bao trùm thời không rất lợi hại ư? Đó chỉ mới là bắt đầu thôi”.
Tuyết Sơn Vương giương ánh mắt mờ mịt nhìn cánh cửa đá.
Tu hành mười triệu năm, một mai hóa hư vô.
Thành quả suốt mười triệu năm của ông ta chỉ là bước khởi đầu trong mắt người khác ư?