Ông lão áo đen nhìn Diệp Huyên trước mặt, ông ta rất muốn một tát đánh chết cái tên làm màu này!
Nhưng ông ta không rõ thái độ của Ngôn Bạn Sơn!
Nếu ông ta ra tay mà nữ nhân này lại bảo vệ, thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp!
Đánh hay là không?
Đánh, Chấp Pháp Tông thật sự không muốn gây chuyện với nữ nhân này, còn nếu không đánh thì thật sự rất mất mặt!
Khi đó, Chấp Pháp Tông sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan!
Ông lão áo đen hơi đau đầu!
Lúc này, Diệp Huyên cất kiếm Thanh Huyên, hắn xoay người đi tới trước mặt Ngôn Bạn Sơn, cười nói: “Chúng ta đi thôi!”
Đương nhiên hắn biết sở dĩ đối phương không ra tay là vì Ngôn Bạn Sơn, hắn phải có chừng có mực, nếu không lát nữa không thể kết thúc chuyện này thì sẽ rất mất mặt!
Làm ra vẻ cũng phải có chừng mực!
Ngôn Bạn Sơn nhìn Diệp Huyên, sau đó đứng dậy rời đi!
Lúc này, ông lão áo đen chợt cất lời: “Diệp công tử!”
Diệp Huyên xoay người nhìn về phía ông lão, ông ta nhìn hắn: “Chuyện này chưa dừng lại ở đây đâu!”
Diệp Huyên cười nói: “Nếu ông không phục thì đến tiêu diệt Linh Sơn của ta đi, Linh Sơn của ta luôn chờ đợi ông!”
Ông lão áo đen: “…”
Ngôn Bạn Sơn nhìn Diệp Huyên bằng nét mặt khó chịu, nhưng nàng ta không nói gì nhiều, một lát sau, hai người biến mất ở cuối chân trời xa xôi.
Ông lão áo đen nhìn theo Diệp Huyên với nét mặt bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau đó, ông ta đột nhiên biến mất.
…
Cuối chân trời xa xôi, Ngôn Bạn Sơn đột nhiên dừng lại, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên, mở lòng bàn tay ra: “Kiếm!”
Diệp Huyên nhìn nàng ta, sau đó đưa kiếm Thanh Huyên cho nàng ta.
Ngôn Bạn Sơn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, một lát sau, nàng ta trả nó lại cho Diệp Huyên: “Theo ta đến một nơi!”
Diệp Huyên hơi do dự, bèn hỏi: “Nơi nào?”
Nhưng Ngôn Bạn Sơn lại không nói gì, cứ thế dẫn theo hắn biến mất.
Diệp Huyên cảm thấy hoa mắt một lúc, vô số tia sáng trắng lướt qua trước mặt, sau đó, hắn chợt cảm thấy hai chân chạm đất, đầu óc thì nặng nề như đổ chì!
Diệp Huyên lắc đầu thật mạnh, sau đó nhìn về phía Ngôn Bạn Sơn bên cạnh, tỏ vẻ khiếp sợ!