*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngôn Bạn Sơn: “…”
“Tỷ tỷ?”
A Đạo Linh chớp mắt, nụ cười hơi kỳ lạ: “Ngươi gọi ta là tỷ tỷ?”
Diệp Huyên vội giải thích: “Thật không giấu gì tỷ, ta đã ở Linh Sơn được một khoảng thời gian, ta ngưỡng mộ tiền bối đã lâu, hôm nay được gặp, ta… ta kích động nên nói không lựa lời, xin tiền bối thứ lỗi!”
A Đạo Linh lắc đầu cười, nụ cười vô cùng rực rỡ: “Tiểu tử dẻo mồm, miệng lưỡi ghê gớm thật đấy”.
Nói xong, bà ấy mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên bay vào tay bà ấy.
Nhìn thấy kiếm Thanh Huyên, nụ cười trên mặt A Đạo Linh dần biến mất, trong mắt lộ vẻ nặng nề hiếm có.
Một lúc lâu sau đó, A Đạo Linh nhìn Diệp Huyên: “Thanh kiếm này là do ai chế tạo?”
Diệp Huyên đáp: “Muội muội của ta!”
A Đạo Linh nhíu mày: “Muội muội của ngươi?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
A Đạo Linh im lặng một lát rồi cười hỏi: “Ngươi nói ngươi ngưỡng mộ ta?”
Diệp Huyên thoáng do dự, sau đó đáp: “Đúng thế! Ta ngưỡng mộ tiền bối!”
A Đạo Linh cười to: “Khi nãy không phải ngươi gọi ta là tỷ tỷ sao? Được thôi, ta sẽ nhận đệ đệ là ngươi!”
Nét mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Ngôn Bạn Sơn: “…”
A Đạo Linh chớp mắt: “Thế nào, ngươi không đồng ý sao?”
Diệp Huyên vội đáp: “Đồng ý! Vô cùng đồng ý! Chào tỷ tỷ!”
A Đạo Linh cười to, bà ấy quan sát kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên thêm một lúc, sau đó cười hỏi: “Tiểu tử, ngươi có biết trong thanh kiếm này chứa đựng cái gì không?”
Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Thời Không Chi Đạo!”
A Đạo Linh lắc đầu: “Chỉ là một thứ trong đó mà thôi!”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Vẫn còn thứ khác sao?”
A Đạo Linh gật đầu: “Còn có một lực lượng thần bí không biết tên, nhưng đã bị phong ấn rồi, có điều nếu thanh kiếm này lại mạnh hơn một bậc thì lực lượng này sẽ đước mở phong ấn. Đương nhiên với thực lực của ngươi bây giờ, e rằng sẽ khó điều khiển được nó!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Không sao, dù sao bây giờ ta vẫn chưa cần sử dụng ngoại vật! Ta cũng không hay sử dụng thanh kiếm này!”
Tiểu Hồn: “…”
A Đạo Linh cười to: “Tiểu tử, ngươi đúng là biết điều, tính cách của ngươi rất hợp với ta!”
Dứt lời, bà ấy mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên bay về lại trước mặt Diệp Huyên.