*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.A Đạo Linh nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Bất cứ một sinh linh nào cũng đều nhỏ bé, loại người trong vũ trụ vô tận tựa như một tế bào nhỏ trong cơ thể, thật ra là còn nhỏ hơn… Đạo Lâm giới đúng là khá lớn mạnh, nhưng ở trong vũ trụ cũng trở nên nhỏ bé như hạt bụi. Vũ trụ vô tận, Đại đạo cũng không có điểm cuối! Cái gọi là vượt qua Đại đạo, vượt qua số mệnh đều là giả!”
Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Nếu thế thì là vô cùng vô tận rồi!”
A Đạo Linh cười nói: “Có thể nói là vậy, vì không ai biết được điểm cuối của vũ trụ cả”.
Diệp Huyên im lặng.
Mấy người Thanh Nhi biết được điểm cuối của vũ trụ không?
Rõ ràng là cũng không biết!
Nếu biết, ba người họ cũng sẽ không tiếp tục tiến lên!
Lúc này, A Đạo Linh chợt cười nói: “Được rồi! Gần như đã kết thúc! Bây giờ ta phải đi gặp muội muội của ngươi đây!”
Diệp Huyên nhìn A Đạo Linh, ngạc nhiên hỏi lại: “Gặp Thanh Nhi sao?”
A Đạo Linh cười nói: “Đúng thế! Một cường giả siêu thần bí như thế, sao có thể không gặp một lần được? Đợi ta quay lại, ta sẽ cho ngươi một món quà!”
Diệp Huyên vô thức đáp: “Tỷ vẫn nên đưa trước thì hơn!”
A Đạo Linh: “…”
Nói xong, Diệp Huyên lập tức thấy hối hận!
Nói thế này thật sự không tôn trọng người khác lắm!
Nghe thấy lời của Diệp Huyên, A Đạo Linh hơi sửng sốt, sau đó cười to: “Được thôi, đưa cho ngươi trước!”
Dứt lời, bà ấy cong ngón tay, một tia sáng trắng bay vào giữa chân mày Diệp Huyên.
Oanh!
Thân thể Diệp Huyên không ngừng run rẩy, trong đầu có vô số tin tức tràn vào.
Lúc này, A Đạo Linh cười nói: “Một phần là truyền thừa của ta, truyền thừa này có thể để ngươi tu luyện thuận lợi hơn, một phần khác là hiểu biết của ta với thanh kiếm của ngươi, ngươi có thể sử dụng thanh kiếm theo cách của ta, sẽ khiến người phải bất ngờ đấy!”
Nói xong, bà ấy chậm rãi bay lên.
Ngôn Bạn Sơn ở bên cạnh hành lễ, nghiêm túc nói: “Sư tôn, ta sẽ đi tìm người!”
A Đạo Linh cười khẽ, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Tiểu tử, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?”
Diệp Huyên nhìn A Đạo Linh: “Giúp chuyện gì?”
A Đạo Linh nói: “Bạn Sơn nhận được tâm đắc của ta, có lẽ sắp đạt tới Vô Cảnh! Nhưng quá trình này, nàng cần phải có người hộ pháp!”